Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1462: Lấy được lệnh bài thệ ước (tt)

Chương 1462: Lấy được lệnh bài thệ ước (tt)Chương 1462: Lấy được lệnh bài thệ ước (tt)
"Hừ, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt"
Công Tôn Liệt ném lại một câu rồi chuẩn bị rời đi.
Hảẳn ta cũng lười ở đây nhiều lời với Lữ Thiếu Khanh. Qua lại vài câu ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng Công Tôn Từ lại không cho là vậy, hắn ta hừ một tiếng, bước lên một bước lạnh lùng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ta muốn tính toán chuyện ngươi đã làm với địa ca ta."
"Tính thế nào?" Lữ Thiếu Khanh đánh giá Công Tôn Từ.
Hắn ta hỏi Công Tôn Liệt: "Đệ có thể đánh cướp hắn không?" Công Tôn Liệt nói với Công Tôn Từ: "Không được vô lễ, đệ không phải đối thủ của hắn”
Đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nghe ra được câu này hèn hạ cỡ nào.
Công Tôn Từ là ai?
Từ khi tiến vào tới giờ, hắn ta còn chưa thèm nhìn đến Lữ Thiếu Khanh cái nào, câu nói vừa rồi của Công Tôn Liệt thực ra là đổ thêm dầu vào lửa.
Công Tôn Từ ngạo khí ngút trời, làm sao nhịn cho được?
Hắn ta nói với Công Tôn Liệt: "Đại ca, huynh cứ yên tâm đi, để đệ lấy lại công đạo giúp huynh."
"Tiểu tử, ngươi ra nhận lấy cái chết đi"
Không có não.
Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng xem ra ngoài ăn cơm hẳn ta chỉ biết có tu luyện, chưa bao giờ ra ngoài xông xáo, chưa từng bị xã hội đánh đập, bằng không sẽ không ngớ ngẩn như thế.
Lữ Thiếu khanh chẳng buồn để ý tới hắn ta nữa, mà nói với Giản Nam: "Ném hẳn ta ra ngoài đi!"
Mới đầu Giản Nam chẳng buồn để ý đến, nhưng Công Tôn Từ lại trào phúng: "Giản Nam, ngươi cũng tự cam đọa lạc đi làm chó săn cho một tên tiểu tử còn chưa mọc đủ lông à?"
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: "Ngươi đang nói gì? Ngươi có tin ta móc ra còn †o hơn ngươi không?”
Giản Nam càng nghe càng giận, nghiến chặt răng ngà, vung mạnh tay lên.
Công Tôn Từ không ngờ Giản Nam đột nhiên lại ra tay, thế là bị đánh một cái
Chênh lệch giữa trung kỳ và hậu kỳ khiến cho hắn ta kêu lên thảm thiên, suýt phụt máu tươi.
"Cút!"
Giản Nam nổi giận quát lên: "Còn nói nhảm nữa, ta đánh chết ngươi!"
Công Tôn Từ biết mình không phải là đối thủ của Giản Nam, chỉ có thể ném lại một câu độc ác: "Ngươi chờ đó cho tai"
Sau khi đánh cho Công Tôn Từ xám xịt, Giản Nam mới lườm sang Lữ Thiếu Khanh sắc lạnh.
Cũng phải dạy dỗ gia hỏa này một chút.
Lữ Thiếu Khanh lấy đĩa linh đậu ra, gọi: "Tới đây, lột chút linh đậu cho ta."
"Ngươi đi chết đi."
Ting một cái, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện bên trong không gian của chiếc nhẫn, nhìn xung quanh thì thấy vẫn còn khí tức suy bại.
Lữ Thiếu Khanh vẫn phiền muộn chào hỏi quan tài trên mặt bàn: "Ma quỷ, ngươi còn chưa khỏe sao?"
Hắn bước lại gõ bàn một cái thì tiếp tục nói: "Ôi, dù sao ngươi cũng có chút địa vị, mặc dù là một con ma nhưng dù sao cũng là lão đại."
"Lão đại thì nên ra sức một chút, tự mình tiến bộ lên đi, chứ đừng có để cho nhân vật nhỏ như ta phải quan tâm cho mình."
Không có bất cứ động tĩnh gì, dường như đã chết rồi.
Lữ Thiếu Khanh đã quen rồi, đau lòng lấy linh thạch ra. Lần này kiếm được năm ngàn ba trăm vạn, hắn giữ lại ba trăm vạn làm vốn, còn lại năm ngàn vạn bắt đầu lần lượt thả vào trong lò hương... Lư hương này không từ chối linh thạch của ai hết, thả vào bao nhiêu nuốt bấy nhiêu, hệt như cái vực sâu không đáy vậy.
Nhìn linh thạch không ngừng chìm trong đó, Lữ Thiếu Khanh đau lòng.
Hắn vừa thả linh thạch vào vừa líu lo không ngừng hỏi: "Có thể đừng ăn nữa được không?"
"Có dám ăn ít một chút không?”
"Ngươi là lão đại đấy, có thể cho ta một đường sống không?"
"Đây là linh thạch đó, kiếm tiền khó lắm"
Năm ngàn vạn linh thạch chìm hết trong lư hương mà nhìn như không có động tính gì.
Lữ Thiếu Khanh võ võ bàn, rống lên: "Phản ứng một chút đi được không?” "Bây giờ ngươi không thể cho ta tu luyện thì tốt xấu gì cũng phải đáp lễ một chút chứ?"
"Cho ta công pháp, cho ta bí phương, cái gì có ích đều cho ta đi. Còn cả sư huynh và sư muội của ta nữa, bọn họ cũng cần.
"Đừng có ăn no rồi không chị làm gì, †a không nuôi kẻ rảnh rỗi."
Đáp lại chỉ có lặng thinh. Sáu mấy hơi thở, Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị nổi điên rồi thì quang mang lóe lên, trên mặt bàn xuất hiện tin tức.
So với trước đó thì tối hơn rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn, là một môn kiếm quyết.
"Lục Tiên Kiếm quyết?"
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức in lại rồi mới tính sau. Dù sao thì đồ mà tiểu đệ ma quỷ đưa cho cũng đều là đồ tốt.
"Ma quỷ, còn gì nữa không?"
Lữ Thiếu Khanh vừa cười tủm tỉm vừa chờ mong hỏi.
Nhưng chờ nửa ngày vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, tiểu đệ ma quỷ không định phản ứng lại hắn.
"Tốt. Ta cũng chỉ cố mà nhận thôi."
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh rời đi, cúi đầu nhìn nhẫn trữ vật trong tay.
Hai vạch bạc trên mặt nhân chỉ còn lại hai vạch, ngoài mặt sáng hơn một chút, tình hình đang thay đổi theo hướng tích cực.
Lữ Thiếu Khanh lại thầm thở dài thêm một hơi.
Với hắn, chiếc nhẫn này cực kỳ quan trọng, nếu hỏng thì toi luôn. Ôi chao, hắn không còn quân át chủ bài nữa.
"Còn may, còn may, ta chỉ vất vả bỏ công đánh nhau chút nữa kiếm thêm chút linh thạch kêu ngươi."
Lữ Thiếu Khanh sờ sờ nhẫn, sau đó cầm lấy ngọc giản, bắt đầu tìm hiểu Lục Tiên Kiếm quyết vừa có được.
Xem lại hai lần nữa, Lữ Thiếu Khanh trợn tròn hai mắt, hai mắt sáng lấp lánh, lộ ra mấy phần kinh hỉ.
"Quá mạnh!"
Lữ Thiếu khanh đi được tới bây giờ dù thiên phú kiếm đạo không bằng được Kế Ngôn, nhưng trên thế gian này không có mấy người có thể so được với hấn đâu."
Vừa xem Lục Tiên Kiếm quyết, hắn liền hiểu uy lực của nó lớn cỡ nào. Chắc chắn là kiếm quyết siêu việt cấp thiên.
Mặc dù Ly Hỏa kiếm quyết cường hãn, nhưng trước mặt Lục Tiên Kiếm quyết cũng chỉ là đệ đệ.
Lữ Thiếu Khanh sờ sờ cằm: "Sẽ không phải đồng phẩm giai với Thiên Thạch Đại Triệu Hoán Thuật chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận