Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2388: Cương liệt Yêu Giới (length: 6806)

Ánh sáng chói lóa, cũng ấm áp dịu dàng.
Nhẹ nhàng bồng bềnh trên trời cao, chiếu rọi xuống đám người.
Nhìn chùm sáng đã nhỏ đi không biết bao nhiêu lần, không hiểu vì sao, lòng mọi người càng thêm đau buồn.
Có Yêu tộc thậm chí đã bắt đầu rơi lệ.
Trong lòng họ dự cảm chẳng lành ngày càng mãnh liệt.
Quầng sáng bỗng nhiên xoay vòng trên trời, hết vòng này đến vòng khác lượn quanh Yêu Hoàng thành.
Mọi người nhìn quầng sáng xoáy tròn, chợt cảm thấy một điều gì đó.
Có người như linh cảm mách bảo: "Nó đang cáo biệt sao?"
"Nó là cái gì?"
"Ta càng muốn khóc hơn, giống như ta sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa..."
"Rốt cuộc nó là gì?"
Câu hỏi này là nỗi băn khoăn của tất cả Yêu tộc.
Bạch Thước là khí linh, đã không còn tình cảm của loài người hay Yêu tộc.
Nàng dù cảm thấy một chút đau buồn, nhưng không giống những Yêu tộc xung quanh.
Nàng đè nén nỗi bi thương trong lòng, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nó là cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ bình thản, ra vẻ biết hết mọi chuyện.
"Ai," Lữ Thiếu Khanh lại thở dài một tiếng, "Yêu Giới của các ngươi."
"Ta, Yêu Giới của chúng ta?"
Bạch Thước ngẩng đầu nhìn quầng sáng đang xoáy tròn trên không, như thể đang cáo biệt mọi người.
Nàng cảm thấy thật khó tin.
"Đúng vậy, không sai," Lữ Thiếu Khanh giải thích vài câu, "Đây là ánh sáng sinh mệnh của Yêu Giới, các ngươi có thể hiểu nó tương tự như Nguyên Anh, Nguyên Thần hay linh hồn của chúng ta."
"Cái này, cái này..."
"Sao có thể?"
Hung Trừ cùng những người khác kinh hãi, không dám tin.
Bạch Thước hỏi lại lần nữa: "Vì sao lại như vậy?"
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, "Đương nhiên là thấy lũ quái vật ngứa mắt nên cho chúng nó ăn một phát pháo."
"Là ý chí của Yêu Giới ra tay sao?"
Mọi người vừa mừng vừa sợ.
Hung Trừ lớn tiếng nói: "Nếu đúng là vậy, chứng tỏ Yêu Giới có linh tính, chúng ta càng không thể từ bỏ Yêu Giới."
Một thế giới có linh tính thì cuộc sống trong đó sẽ tốt đẹp thế nào, không cần nói cũng rõ.
Bạch Thước gật đầu, nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi thấy không, Yêu Giới sẽ không ngồi chờ chết, Yêu Giới của chúng ta sẽ không bị hủy diệt."
Lữ Thiếu Khanh lại nhếch mép cười một tiếng, nụ cười mang theo vẻ mỉa mai, lạnh lùng dội nước vào mặt họ: "Lời ta vừa nói, ngươi không nghe thấy sao?"
Sau đó chỉ vào đám người, "Còn bộ dạng muốn khóc của các ngươi, các ngươi nghĩ là vì cái gì?"
"Yêu Giới của các ngươi tập trung lực lượng, cho lũ quái vật một phát pháo, các ngươi nghĩ đó là chuyện đơn giản lắm sao? Không cần trả giá đắt sao?"
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Bạch Thước và những người khác run rẩy, tay chân lạnh toát.
Bạch Thước lại càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.
"Ý ngươi là..."
"Đúng vậy," Lữ Thiếu Khanh chỉ vào chùm sáng đang xoay tròn trên kia, "Đó là ánh sáng sinh mệnh cuối cùng của Yêu Giới, là sức mạnh căn nguyên nhất, chắc cũng cầm cự không được bao lâu."
"Nó đang làm cuộc cáo biệt cuối cùng với các ngươi, với thế giới này."
"Một khi nó biến mất hoàn toàn, Yêu Giới cũng sẽ diệt vong theo."
"Cho nên," nói đến đây, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh trở nên nghiêm túc, nhìn Bạch Thước, "ngươi quả nhiên là đồ miệng quạ đen!"
Ầm!
Trấn Yêu tháp rung chuyển, Bạch Thước càng cảm thấy choáng váng hơn.
Đồng thời, nàng cũng cảm thấy mặt mình nóng ran.
Giống như bị ai đó tát mạnh vào mặt, làm mặt nàng sưng vù.
Nghĩ đến những lời mình vừa nói, Bạch Thước cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt là vẻ mặt như cười như không của Lữ Thiếu Khanh khiến Bạch Thước chỉ muốn đấm người.
Nàng thở phì phò nói: "Ngươi nói là chắc chắn đúng?"
"Ta nói, Yêu Giới tuyệt đối sẽ không hủy diệt."
Nhất định có cách nào đó để cứu Yêu Giới.
Nhưng Bạch Thước vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên tiếng răng rắc.
Nhỏ xíu như tiếng tảng băng kết lại trong mùa đông giá rét vỡ ra khi mùa xuân đến.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy trên không xuất hiện một vết nứt.
Nhỏ xíu như sợi tóc.
"Hú..."
Gió bão hư không từ trong khe thổi ra.
Sau một khắc, càng nhiều tiếng tách tách vang lên.
Xung quanh xuất hiện những vết rách, gió bão hư không không ngừng từ vết rách tràn ra.
Không gian xung quanh đầy sức lôi kéo, không khí cũng trở nên cuồng bạo.
Thế giới này như một chiếc gương bị đập vỡ, bắt đầu xuất hiện vô số vết rách.
Những vết rách ban đầu còn nhỏ, nhưng dần dần sẽ lớn ra, cuối cùng hoàn toàn bị hư không nuốt chửng.
Trấn Yêu tháp lắc lư hai lần, suýt chút nữa thì rơi từ trên trời xuống.
Bạch Thước không muốn nói gì nữa.
Tình cảnh này đã nói lên tất cả.
Yêu Giới quả thật sắp bị hủy diệt như lời Lữ Thiếu Khanh.
Trong thời gian ngắn thì không, nhưng lâu dần, Yêu Giới chắc chắn sẽ sụp đổ.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Thế giới của các ngươi vốn dĩ đã bắt đầu sụp đổ rồi. Yêu Giới tự cố gắng ngăn chặn, có lẽ còn cầm cự được mấy trăm năm."
"Nhưng không ngờ thế giới của các ngươi lại mạnh mẽ đến thế, khó chịu liền cho lũ quái vật ăn một pháo."
Lữ Thiếu Khanh lại đưa ra đề nghị của mình: "Dọn nhà đi."
"Nhân lúc còn chút thời gian, cho được bao nhiêu yêu đi thì cho đi bấy nhiêu."
Bạch Thước cắn răng, thân thể hơi run rẩy, "Không còn cách nào sao?"
Những người khác cũng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Người này có thể một lần nữa cứu được Yêu tộc không?
"Không có." Lữ Thiếu Khanh dứt khoát trả lời, "Đây là chuyện của Yêu tộc các ngươi, không liên quan gì đến ta."
"Ta phải đi đây..."
Lữ Thiếu Khanh cứng rắn nói.
Vèo một tiếng, trước mắt mọi người lập tức sáng bừng lên.
Đến khi định thần lại, mới thấy chùm sáng lúc nãy bay lượn trên trời đã rơi xuống trước mặt mọi người.
Nói đúng hơn, là dừng lại trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Cái quái gì vậy?" Lữ Thiếu Khanh hoảng sợ trong lòng, đối diện với quầng sáng, cảm thấy như mình đang bị cái gì đó nhìn chằm chằm.
Lữ Thiếu Khanh lúc này quát lên: "Đừng có mà đùa ta, ta không phải quái vật."
"Ta không thích bắn pháo..."
"Giúp chúng..." Một thần niệm truyền đến mọi người, cũng rõ ràng truyền đến Lữ Thiếu Khanh.
Ngay sau đó, nó lóe sáng, rồi biến mất vào cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh, sấm sét nổ vang, một quầng sáng từ trên trời giáng xuống, rơi trên đại lục, mưa lớn tầm tã đổ xuống, Cây Sinh Mệnh nở ra chiếc lá thứ hai....
Bạn cần đăng nhập để bình luận