Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 845 - Khẩu hiệu của chúng ta là không gây chuyện



Chương 845: Khẩu hiệu của chúng ta là không gây chuyệnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCâu Tô lập tức đồng ý. Cái giá này còn thấp hơn cả phụ thân hắn ta dự đoán: “Một lời đã định.”Hả? Có vẻ như giá ta ra hơi thấp à?Lữ Thiếu Khanh sờ sờ cằm, thử thăm dò hỏi: “Còn có thể thêm không?”Câu Tô nhìn Lữ Thiếu Khanh như bị táo bón. Địa nhân, không chơi thế được.“Được rồi, ai bảo tâm địa ta thiện lương chứ.” Lữ Thiếu Khanh ưu thương thở dài, nói với Miêu Á: “Cô bé, gọi cha ngươi và gia chủ Cung gia tới đây. Vì hòa bình thế giới, ta muốn nói chuyện với bọn họ.”Lữ Thiếu Khanh ngồi trên phi thuyền vui vẻ cười te, chuyến này kiếm bộn.Không ngờ Câu gia lại nguyện ý trả thêm một trăm vạn viên linh thạch để mời hắn đến điều đình ba nhà.Có thể kiếm linh thạch, đương nhiên phải dốc hết sức mà ứng phó.Miêu gia và Cung gia cũng ước gì song phương tạm thời điều đình, không đánh nữa.Chiến lực của ba nhà đều bị tổn thương, trong thời gian ngắn không thể đánh nhau được nữa.Cả ba nhà đều sợ hai nhà còn lại sẽ xuống tay với mình.Có Lữ Thiếu Khanh ra mặt, dù có là một trăm vạn viên lilnh thạch bọn họ cũng ngoan ngoãn trả.Kể từ đó, chuyến này tới Tam Võ thành xem như Lữ Thiếu Khanh kiếm đầy bồn đầy bát rồi.Kiếm được hơn tám trăm vạn viên linh thạch từ ba nhà này, lại thêm chỗ tên Loan Thụy kia, lần này tới Tam Võ thành hắn kiếm được khoảng tám trăm năm mươi vạn viên linh thạch.Đổi ra thời gian thì được hơn một trăm bốn mươi năm đấy.Toàn lực tu luyện một trăm bốn mươi năm, dù không đạt tới Hóa Thần kỳ cũng có thể tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ nhỉ.Lữ Thiếu Khanh âm thầm tính toán, cười càng tươi hơn.Hắn nhìn sang Kế Ngôn. Đến lúc đó, tiến vào được Hóa Thần sớm hơn tên này, xem ta đánh huynh thế nào.Tựa như phát hiện ra được ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn mở to mắt nhìn lại hắn có vẻ nghi hoặc.“Nhìn cái cọng lông. Tranh thủ dưỡng thương đi.”Dọc đường đi cần ít nhất một hai tháng, chờ Kế Ngôn chữa thương khỏi, hắn cũng phải tranh thủ vào trong giới chỉ tu luyện một phen.Tu luyện thử mấy chục năm xem hiệu quả thế nào.Thực ra những suy tính này đều ổn cả, điều duy nhất khiến Lữ Thiếu Khanh đau đầu là kiếm tin tức về Thánh địa ở đâu.Hắn và Kế Ngôn đều không phải người địa phương, lại càng không biết gì về Thánh địa.Hiện giờ muốn tới Thánh địa còn phải vừa đi vừa khỏi tránh đi nhầm đường.Thậm chí, đến tên Thánh Chủ hắn cũng còn không biết nữa là.Chỉ biết duy nhất một điều, Thánh địa rất nguy hiểm.Trên Hàn Tinh, chỉ cần tu sĩ tiến vào Hóa Thần kỳ đều phải đến Thánh địa tập trung, đừng có mơ ở lại nơi khác.Một khi phát hiện, Thánh địa sẽ không nể mặt, lập tức hủy diệt nhân đạo.Ngay cả Hóa Thần cũng còn không dám chống lại Thánh địa, có thể hình dung nơi ấy cường đại cỡ nào.Thánh Chủ biết chuyện bọn họ làm ở Yến Châu.Một khi thân phận của hắn và Kế Ngôn bị phát hiện, chắc chắn kết quả sẽ là chết không có chỗ chôn.Ôi chao!Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ôm đầu rất phiền muộn.Hắn càng nghĩ càng giận, cuối cùng thở phì phì nói: “Sư muội ngu xuẩn. Tới lúc đó phải bắt nàng phải dừng lại, chỉ toàn gây phiền toái cho ta.”Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh vừa đi vừa đuổi, sau hai tháng cuối cùng đã tới được tòa thành gần Thánh địa nhất.Mà ở đây, bọn họ không thể dùng truyền tống trận để tới Thánh địa, chỉ có thể đi đường.Tìm đường từ đây đến Thánh THành cần không ít thời gian.Mà từ giờ đến lúc sư muội xuất quan còn chưa tới nửa năm.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không ở lại quá lâu, nhắm thẳng Thánh địa mà đi.Mới đầu trên đường còn rất đông người qua lại, nhưng dần dần người đi đường càng ngày càng ít.“Ít người là tốt.” Lữ Thiếu Khanh nằm trong phi thuyền hài lòng nói: “Bớt chút người, bớt chút phiền toái.”“Nói cho huynh biết, trên đường đi đừng có gây chuyện cho ta. Đến Thánh địa rồi thì an tĩnh, khiêm tốn một chút cho ta.”“Khẩu hiệu của chúng ta là không gây chuyện, biết chưa?”Kế Ngôn dặn dò. Trên đầu phi thuyền ngoại trừ hắn ta ra không còn ai khác.Hắn ta ngồi trên mũi thuyền, khống chế phi thuyền bay nhanh như chớp xẹt.Kế Ngôn nghe vậy, không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Lúc trước ta nhớ có người cũng nói y như thế, sau đó thì sao?”Kế Ngôn là đang nhắc lại khi gặp Nhan Hồng Vũ ở Đông Châu.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, không xấu hổ tí nào. “Cũng chẳng có cách nào, ai bảo tâm địa ta thiện lương chứ.”“Không thể thấy chết mà không cứu.”“Nhưng lần này, ta quyết định rồi.” Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, trịnh trọng nói: “Lần này ta sẽ không ra tay nữa.”“Còn ra tay thì sao?” Kế Ngôn hỏi.Lữ Thiếu Khanh thề son sắt: “Không thể nào. Lần này cho dù Thiên Vương lão tử quỳ xuống trước mặt cầu xin ta cũng sẽ không ra tay, trừ phi…”Còn chưa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh chợt khẽ biến sắc.Kế Ngôn cũng mở to mắt nhìn về phía trước. Phi thuyền cũng bay chậm lại.Hai người đều có thể cảm giác được phía trước có người đang chiến đấu.Hơn nữa còn đang nhanh chóng tiến về phía bọn họ.Lữ Thiếu Khanh lập tức nói với Kế Ngôn: “Chạy mau, còn đứng ngây ra đó làm gì?”Kế Ngôn thờ ơ: “Chạy cái gì? Ta chưa bao giờ lùi lại.”Lữ Thiếu Khanh tức muốn chết, mắng ầm lên: “Đầu huynh còn chưa khỏi à?”“Không chạy thì tránh sang một bên cho ta, đừng có đần độn đứng giữa đường.”Chẳng mấy chốc, có mấy bóng người ở phía trước đang chạy lại.Đi đầu là một nữ nhân, mặc một bộ linh giáp màu đỏ, eo thon đón gió, khoe ra hết dáng người uyển chuyển.Đằng sau có ba người đuổi theo sát sau lưng như lang như hổ, khí tức âm lãnh, họ đều mặc áo bào đen, như quỷ mị, khiến người ta cảm thấy áp bách nặng nề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận