Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1416: Đúng là chó liếm nói nhiều đấy

Chương 1416: Đúng là chó liếm nói nhiều đấyChương 1416: Đúng là chó liếm nói nhiều đấy
Mị Phi xuất thân Mị gia, được nuông chiều từ nhỏ, các trưởng bối ai cũng yêu cũng chiều.
Từ nhỏ đến lớn như trăng được sao vây.
Người người đều nịnh bợ nàng ta, không ai không bắt quàng làm quen.
Mà nàng ta còn có một vị ca ca nổi danh Trung Châu nữa.
Đi ra bên ngoài, báo tên mình ra, ai dám không nể mặt nàng ta mấy phần?
Ở đây lại có một nha đầu thối không biết trời cao đất dày, không biết sống biết chết suýt nữa đâm chết mình.
Mà nha đầu thối này còn dám mắng nàng ta như xối máu chó lên đầu, càng... càng quan trọng hơn là dám nói nàng ta là lão bà.
Nói đùa cái gì? Bây giờ nàng ta mới hơn sáu mươi tuổi, với tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì mới là độ tuổi thiếu niên.
Từ khi nào lại thành lão bà?
Ngươi ít tuổi là giỏi lắm à?
Mị Phi tràn đây oán hận, nghiến chặt răng chỉ hận không thể nuốt sạch cả da lẫn xương của Tiêu Y.
Vệ Nhâm ra tay, Tiêu Y cảnh giác hơn, nhưng cũng chẳng lo lắng là mấy.
Nàng còn nói với Mị Phi: "Đánh không lại thì gọi giúp đỡ à? Tính là anh hùng hảo hán gì chứ?"
"Mị gia nhà ngươi giỏi lấy nhiều hiếp ít lắm hả?"
Bị Vệ Nhâm nhìn chằm chằm Tiêu Y vẫn không hề sợ hãi, khiến cho ông ta cũng phải cân nhắc.
Theo lý mà nói, bình thường khi cao thủ như ông ta ra tay, hẳn là Tiêu Y nên cảm thấy e ngại mới phải.
Nhưng chẳng những nàng không sợ mà vẫn nhâng nháo khiến người ta hận đến nghiến răng kia.
Cho nên, Vệ Nhâm cũng không dám khinh thường: "Tiểu nha đầu, đồng bạn của ngươi đâu?"
Vệ Nhâm nói vậy khiến cho sắc mặt ba người Mị Phi hơi thay đổi, vội vàng quan sát bốn phía.
Tiêu Y cười hì hì trả lời: "Ở ngay bên cạnh thôi, ngươi cứ chờ đi, lát nữa sẽ đến xử lý các ngươi."
Câu trả lời của Tiêu Y lại càng khiến cho ba người Mị Phi căng thẳng hơn, nhưng Công Tôn Khanh lòng dạ thâm sâu lập tức chất vấn: "Thật sao? Không biết nấp đâu nhỉ?"
Mấy người lại thả thần thức quét xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện có gì dị thường.
Trăm dặm xung quanh, đừng nói là người, kể cả động vật cũng không có mấy con.
Vệ Nhâm cũng nhịn không được mà nghỉ ngờ. Tiêu Y vẫn nhâng nháo như thế, nếu sau lưng không có người thì chắc chắn có con át chủ bài nên mới không sợ mấy người bọn họ.
Vệ Nhâm còn muốn nói gì đó, nhưng Mị Phi bên cạnh đã thúc giục gấp rút: "Vệ lão, ngươi còn chờ cái gì?"
"Giết nó. Giết nó cho tai"
Mị Phi không muốn đợi nữa. Nàng ta biết Vệ Nhâm đang lo lắng cái gì: "Ngươi sợ cái gì?" "Căn bản nó không có đồng bọn gì hết, dù có thì cũng làm sao chứ? Từ khi nào Mị gia lại phải sợ bọn họ rồi?"
Cảnh Trường Hoành lại cười lên ha hả, bước ra: "Phi cô nương, giết gà sao cần dùng dao mổ trâu? Để ta lên đi, chì là một tiểu nha đầu thôi, không đáng để lo."
Đã có người ra tay, Vệ Nhâm mừng còn không kịp. Ông ta cũng không muốn hứng cái thanh danh bắt nạt trẻ con.
Vệ Nhâm lùi lại một bên, Cảnh Trường Hoành đối diện Tiêu Y, vừa tự tin vừa kiêu ngạo, cao cao tại thượng nói: "Tiểu nha đầu, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn giao linh sủng ra, sau đó nhận lỗi với Phi cô nương đi."
"Chỉ khi nào Phi cô nương tha thứ cho ngươi, ngươi mới có thể an toàn rời khỏi đây."
Mị Phi ở cách đó không xa lại tức giận hô hào: "Giết nó. Ta muốn nó phải chết!"
"Ôi!" Cảnh Trường Hoành lắc đầu, thở dài một tiếng: "Chẳng có cách nào nữa rồi, ngươi đã đắc tội với Phi cô nương, kiếp sau phải tỉnh mắt hơn một chút đấy."
Trả lời hắn ta là một vòng kiếm quang hung ác lăng lệ đánh tới.
"Không hổ là chó liếm, nói nhiều thật đấy."
Cảnh Trường Hoành nổi giận: "Nha đầu thối, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Muốn chết!"
Chó liếm chó liếm, ta không có sĩ diện sao?
Hắn ta phẫn nộ khẽ đảo cổ tay, một tờ linh phù xuất hiện.
Linh phù đỏ rực như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Linh phù tứ phẩm!
Linh phù vung ra, không khí xung quanh như bị kích động, nhiệt độ lập tức nóng lên.
Cây cối xung quanh khô héo đi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nhiệt độ tăng cực nhanh cũng khiến không khí bốc cháy lên.
Sau đó, bầu trời rung lên ầm ầm, vô số quả cầu lửa lớn xuất hiện rơi xuống như mưa sao băng.
Mỗi một quả cầu lửa đều có lõi, ánh lửa hừng hực nhuộm đỏ cả bầu trời.
Ầm ầm!
Uỳnh!
Chuỗi cầu lửa uy lực chấn động, nện xuống đất thành một cái hố sâu, nhiệt độ cao nung chảy cả bùn đất. Tiêu Y đâm ra một kiếm, kiếm quang sắc bén chém đứt một quả câu lửa, hai cỗ linh lực tương phản va chạm vào nhau phát ra âm thanh tích tách, khói trắng bốc lên mù mịt.
Càng lúc càng nhiều quả cầu lửa đánh vào Tiêu Y, chẳng mấy chốc đã vây quanh nàng rơi xuống như mưa, nhiệt độ cao khủng khiếp như muốn nung chảy cả nàng.
Mị Phi thấy Tiêu Y tránh trái tránh phải, sau đó hoàn toàn biến mất trong làn khói trắng nồng đậm thì rất vui, cười lên ha hả: "Rất tốt, Cảnh công tử làm rất khát!"
"Nha đầu thối, cho ngươi ngông cuồng này!"
"Thực lực của Cảnh công tử mạnh hơn ngươi nhiều lắm, ta xem ngươi ngăn cản thế nào!" Nhưng một khắc sau, sắc mặt của Mị Phi đông cứng lại.
Chỉ thấy giữa khói trắng hiện lên một vòng sáng ngời, sau đó là thân hình Tiêu Y từ trong khói trắng giết ra.
Trường kiếm vung lên, đánh ra Thanh Bình Kiếm quyết.
Mặc dù chỉ là kiếm quyết cấp địa nhưng nhờ có kiếm ý tinh thuần.
Kiếm quyết cấp Địa do nàng đánh ra lăng lệ không khác gì cấp Thiên.
Kiếm quang bắn ra bốn phía như ảnh như hồng, sau đó, một con chim màu xanh lam bay xẹt qua vút lên trời, nó đi tới đâu, cầu lửa bị chôn vùi tới đó.
Vệ nhâm lại không nhịn được mà kinh hô lên: "Kiếm ý hóa hình sao?"
Công Tôn Khanh không hiểu: "Vệ lão, chỉ là kiếm ý hóa hình thôi, không cần ngạc nhiên chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận