Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1859

Chương 1859
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nói đùa, đường đường thái tử Hổ tộc sẽ thề với loại người như ngươi sao?
Nằm mơ đi.
Nguyên Tuần cũng lười nhiều lời với Lữ Thiếu Khanh, nói với hắn: “Ra giá đi, chúng ta thân là Vương tộc không thể không trả nổi linh thạch.”
Trong lòng mọi người trong đại sảnh không kìm được gật gật đầu, Vương tộc cường đại, không đơn giản bởi vì bọn hắn cao thủ nhiều như mây.
Vương tộc có tiền cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn hắn cường đại.
Đừng nói linh thạch, một lượng lớn đan dược, vật liệu, pháp khí, công pháp cao cấp các loại, Vương tộc đều có.
Toàn Thông Thắng nhíu mày, tộc nhân bên cạnh thấp giọng nói: “Công tử, có phải nên ngăn cản không?”
Đại Bạch là loài hổ, tiểu Bạch là loài vượn.
Nếu như bị Hổ tộc cùng Viên tộc mời chào bọn hắn đi, thực lực nhất định tăng nhiều.
Vương hiện tại của tộc Tẩu Thú là Khuyển tộc muốn tiếp tục duy trì cục diện như vậy.
Dĩ nhiên bọn hắn không thể để thực lực ba Vương tộc khác tăng mạnh.
Toàn Thông Thắng cũng không phải tới đây xem trò vui, hắn ta có nhiệm vụ cần làm.
“Chậm đã!” Toàn Thông Thắng đứng lên: “Ta có lời muốn.”
Chó con ngậm miệng, không biết ngăn người ta phát tài là một việc rất không lịch sự sao?” Lữ Thiếu Khanh hét lớn, cắt ngang lời của Toàn Thông Thắng.
Con, chó con?
Tất cả mọi người yên lặng.
Hồ Tuyết trực tiếp trợn tròn mắt.
Trong lòng hắn ta gầm thét, khốn kiếp, đây là tiền bối khốn kiếp gì?
Hồ Tuyết nhịn không được, trong lòng, tia tôn kính cuối cùng đối với Lữ Thiếu Khanh cũng tan thành mây khói.
Chưa từng thấy qua dạng yêu thú như thế này.
Bản thể của hắn rốt cuộc là gì vậy?
Lời ta nói con mẹ nó như gió thổi bên tai sao?
Đây là dòng chính Vương tộc, là dòng chính Khuyển tộc, vương của tộc Tẩu Thú.
Mẹ nó ngươi gọi hắn ta là chó con, muốn chết phải không?
Ở Kỳ thành ai dám gọi người của Khuyển tộc là chó con chứ?
Hồ Tuyết ôm đầu, cảm giác khó có thể tin, tên tiền bối khốn kiếp này có thể lớn đến bây giờ đúng là kỳ tích.
Trước kia không ai đánh chết hắn sao?
Toàn Thông Thắng bên này cũng ngây ngẩn cả người, ở Kỳ thành này lần đầu tiên bị người ta gọi là chó con, hơn nửa ngày đều chưa kịp phản ứng.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến phản ứng của người xung quanh, hắn xoa xoa tay, cười tủm tỉm nói với Vương Sĩ và Nguyên Tuần: “Để ta ra giá đúng không?”
Ánh mắt Vương Sĩ và Nguyên Tuần ngạo nghễ, dáng vẻ ngươi cứ tùy tiện ra giá ta đều có thể trả nổi.
“Được.” Lữ Thiếu Khanh cười càng thêm vui vẻ: “Mỗi người các ngươi cho ta năm mươi tỷ, tổng cộng một trăm tỷ linh thạch là được.”
Một trăm tỷ viên linh thạch?
Các yêu thú trong đại sảnh lại một lần nữa mắt trợn tròn, hoài nghi mình nghe lầm.
Hồ Tuyết không kìm được bụm mặt.
Ngươi thật đúng là dám nói mà.
Ngươi biết một trăm tỷ linh thạch là khái niệm gì không?
Cái này cần tiêu hao bao nhiêu khoáng mạch mới được chứ?
Một trăm tỷ linh thạch, có phải ngươi cảm thấy mọi người đều là yêu thú, toán học không giỏi, không biết một trăm tỷ linh thạch là khái niệm gì sao?
Trong lòng Hồ Tuyết một lần nữa gầm thét, bản thể của hắn rốt cuộc là cái gì?
Yêu thú gì mà lại cố chấp đối với linh thạch như vậy?
Vương Sĩ và Nguyên Tuần cũng ngây ngẩn cả người, liếc nhau đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Mỗi người năm mươi tỷ linh thạch, coi bọn hắn là cái gì?
Trong nhà khai thác mỏ núi sao?
Vương Sĩ gầm thét: “Ngươi đang nói cái gì?”
“Các ngươi muốn đem người của ta về, mỗi người năm mươi tỷ linh thạch, thế nào, giá cả rất công bằng đúng không?”
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh không thay đổi, cực kỳ giống một tên tham tiền, mắt cũng híp lại: “Ta nể tình hai vị là thái tử Vương tộc, nếu là người khác, chắc chắn không có cái giá này đâu.”
Vương Sĩ và Nguyên Tuần cảm thấy ngực khó chịu.
Nhìn dáng vẻ cười gian tà của Lữ Thiếu Khanh có kích động muốn đánh người.
Trong lòng Vương Sĩ càng âm thầm hối hận, sớm biết như vậy ban nãy phải tăng thêm chút sức hung hăng thu thập hắn một trận thì hay rồi.
Năm mươi tỷ linh thạch, vương tộc hai người bọn hắn không phải không bỏ ra nổi.
Nhưng không thể nào đưa ra, cũng sẽ không đưa ra.
Đưa ra, bọn hắn ăn cái gì, uống gì? Còn muốn có nội tình nữa không?
Hơn nữa nhiều linh thạch như vậy, người khác sẽ ý kiến gì bọn hắn?
Vương Sĩ lạnh lùng nói: “Công bằng? Vốn định cho ngươi ít chỗ tốt, giờ xem ra, vẫn là ta nhân từ.”
Cứ tưởng ngươi ra cái giá vài triệu viên linh thạch, thậm chí chục triệu viên linh thạch, không ngờ ngươi trực tiếp nhấc bước lên tỷ.
Trong lòng Vương Sĩ không kìm được cảm thấy may mắn vì ban nãy không thề, nếu không chắc chắn xong đời.
Đúng là tên vô sỉ.
Nguyên Tuần thái độ không lạnh lùng như Vương Sĩ, tuy nhiên cũng chẳng cho Lữ Thiếu Khanh sắc mặt tốt mấy, hắn ta nói: “Một ngàn vạn viên linh thạch cộng thêm đan dược, pháp khí, công pháp tùy ngươi chọn, sau này ngươi và tiểu Bạch không được có bất kỳ liên quan gì nữa.”
Ngược lại hắn ta nói với tiểu Bạch: “Đi theo loại yêu thú như hắn có thể có thành tựu gì chứ?”
“Uổng phí hết huyết mạch và thiên phú của ngươi, về tộc, tương lai ngươi sẽ không yếu hơn ta đâu.”
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh đông cứng, khó có thể tin hỏi: “Các ngươi không có ý định cho linh thạch?”
Trong lòng hắn vô cùng thất vọng, rất khó chịu chỉ vào hai người mắng to lên: “Quỷ nghèo, không có linh thạch mà dám ở trước mặt ta giả vờ sói vẫy đuôi cái gì?”
“Ngay cả chút linh thạch này đều không bỏ ra nổi còn không biết xấu hổ liếm láp mặt nói mình là Vương tộc, Vương tộc nghèo như vậy sao?”
Sau đó hắn còn bịt mũi phất phất tay: “Quỷ nghèo, cách ta xa một chút, ta không ngửi được mùi của quỷ nghèo.”
Đám người trong đại sảnh kinh hãi, lại có thể có người dám mắng Vương Sĩ và Nguyên Tuần như vậy sao, chẳng lẽ hắn không sợ Vương tộc phía sau hai người?
Hồ Tuyết càng bụm mặt, hận không thể khiến mình hôn mê luôn cho rồi.
Chết chắc.
Lần này thật sự chết chắc.
Rốt cuộc là tiền bối cứt chó gì vậy.
Nói trở mặt là trở mặt, còn nhanh hơn so với lật sách.
Còn tưởng rằng là đùi to có thể ôm, có thể giúp mình đạt được vô số chỗ tốt.
Không ngờ lại là một tấm lụa trắng, đầu mình vừa chui vào là đã muốn treo cổ mình.
Hồ Tuyết khóc không ra nước mắt.
Sớm biết như vậy hắn ta đã thành thành thật thật đợi bên ngoài, không quay về Kỳ thành rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận