Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1617

Chương 1617Chương 1617
Biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh không vui không buồn, đôi mắt cũng không biết vì sao xuất hiện đồ án Thái cực một đen một trắng giao nhau, tản mát ra một cỗ khí tức siêu nhiên.
Nếu có người ở bên cạnh, nhất định sẽ cảm thấy e ngại, bởi vì Lữ Thiếu Khanh cho người ta cảm giác không giống một nhân loại.
Ngược lại hắn giống như một tồn tại nhân loại không thể biết, tạo cho người †a một loại cảm giác kính uy.
Ngay cả cây cối hoa cỏ xung quanh đều khom người với hắn, giống như hắn là một vị tạo vật chủ, vạn vật thiên địa luôn duy trì kính sợ đối với hắn.
Quả cầu màu vàng trên bầu trời xoay chuyển vốn càng nhanh, ánh sáng chiếu xuống càng mãnh liệt, chung quanh đã bị ánh sáng màu vàng bao phủ.
Cơ thể Lữ Thiếu Khanh bắt đầu chậm rãi dâng lên, hắn bắt đâu nằm ngửa trên không trung, mặc dù trợn tròn mắt nhưng trên thực tế lại giống đang ngủ say.
Đồng thời, khí tức hắn tản ra càng thêm siêu nhiên thoát tục, hắn tựa hồ đã không thuộc về thiên địa này, hết thảy chung quanh đều không hợp với hắn.
Giữa không gian đang lặng lẽ chung quanh bắt đầu tạo nên chút gợn sóng hư không, như tầng tầng gợn sóng bắt đầu đè xuống Lữ Thiếu Khanh.
Trời đất, đang bài xích Lữ Thiếu Khanh.
Hắn không thuộc về không gian này, hắn cần tiến về không gian cao cấp hơn, hắn là tồn tại cao cấp hơn.
Cơ thể Lữ Thiếu Khanh dưới sự bài xích của không gian bắt đầu trở nên hư ảo trong suốt.
Thân thể của hắn như muốn biến mất khỏi thiên địa này, rời khỏi thế giới này.
Thân thể của hắn trữ vật giới chỉ trong tay Lữ Thiếu Khanh đột nhiên lóe lên quang mang, một cảm giác nóng rát đau đớn thiêu đốt cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
"Ôj"
Cơn đau nhói khiến Lữ Thiếu Khanh bị đau, ý thức của hắn như ở nơi xa xôi trở về.
Hết thảy chung quanh trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.
Quả cầu màu vàng tiến vào trong cơ thể hắn, đồ án Thái cực trong mắt hắn rút đi.
Khí tức siêu nhiên thoát tục ban nấy không thấy gì nữa, Lữ Thiếu Khanh một lần nữa khôi phục dáng vẻ vốn có của hẳn.
"Móa! Nguy hiểm!"
Lữ Thiếu Khanh sau khi rơi xuống đất trong lòng vẫn còn sợ hãi hô một câu.
Tất thảy những chuyện xảy ra vừa rồi hắn đều cảm nhận được, nhưng lúc đó hắn đang đắm chìm trong loại cảm giác siêu nhiên thoát tục kia, loại cảm giác đó không thể tự thoát ra được.
Bây giờ nhớ lại, hắn cảm thấy được một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
"Mình làm sao vậy?' Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, cẩn thận kiểm tra bản thân một lượt. Trong thức hải, quang cầu kim sắc vẫn treo lơ lửng giữa không trung như mặt trời, xoay tròn, chiếu rọi ra tia sáng như ánh nắng.
Trên người Lữ Thiếu Khanh không hề có bất kỳ cảm giác không ổn nào.
Sau đó lại kiểm tra một chút những chỗ khác, cho dù là huyết nhục trong cơ thể hay linh hồn, hoặc vận chuyển linh lực, hắn đều không cảm nhận thấy bất kỳ dị dạng gì.
Cơ thể hắn vô cùng khỏe mạnh, không có chút vấn đề gì cả.
Chẳng những không có việc gì, ngược lại, tâm cảnh của hắn tiến thêm một bước.
Nếu phân chia dựa theo cảnh giới, tâm cảnh của hắn bây giờ đã gần đạt đến tâm cảnh Luyện Hư kỳ rồi.
Cảm ngộ vừa rồi của hắn khiến tâm cảnh của hắn có tiến bộ cực lớn.
Vấn đề là, chuyện đằng sau vượt quá sự khống chế của hắn.
Trong một nháy mắt vừa rồi hắn cảm thấy mình như chúa tể của trời đất, tất thảy mọi thứ giữa trời đất đều thuộc quyền khống chế của hắn.
Hắn có đại quyền sinh sát đối với tất thảy mọi thứ trong trời đất, hắn chính là thần.
Đồng thời hắn cảm thấy nếu như hắn muốn, hắn có thể rời khỏi thế giới này đến một thế giới cao cấp hơn, trở thành tồn tại cao cấp hơn.
Nhưng, đó cũng là tồn tại bí ẩn, có lẽ đi rồi, hắn sẽ không còn là hắn nữa.
Cho nên, đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, vừa rồi thật quá nguy hiểm.
"Quái thật đấy!" Lữ Thiếu Khanh nghiên cứu kỹ hồi lâu, cũng không tìm được nguyên nhân, cuối cùng phiền muộn không thôi, thổn thức vạn phần: "Cốt truyện không bình thường, hại chết người!"
Nói ra có thể cười chết người.
Cốt truyện không bình thường, có cảm ngộ rõ ràng, suýt nữa thì dày vò bản thân không còn nữa.
Đây là cốt truyện người bình thường nên có sao?
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa cảm thán một tiếng, càng thêm thương tâm: "Tự mình tu luyện và cảm ngộ mà cũng có phong hiểm, thật là khổ cực."
Sau đó hắn sờ soạng trữ vật giới chỉ của mình, nếu không phải trữ vật giới chỉ cảnh giác cùng nhắc nhở, lần này hắn thật sự nguy hiểm rồi.
"Không uổng công cho ngươi ăn." " Lữ Thiếu Khanh sờ trữ vật giới chỉ, cảm khái nói: "Nếu ngươi không ăn gian như vậy thì hoàn mỹ rồi."
"Thật sự ấy, rốt cuộc là ngươi học ai mà đen tối vậy chứ?"
"Đi theo ta, không thể học được chút hào phóng à?"
Một tháng năm vạn viên linh thạch, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi.
Kiểm tra một phen, tra không được nguyên nhân gì, Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ có thể từ bỏ.
Cốt truyện của hắn không bình thường, với cảnh giới hiện tại của hắn dù có đoán cũng chẳng đoán ra.
Cũng chỉ có thể đợi sau này hắn đi lên cao hơn xem thử có thể tra rõ chuyện gì xảy ra không.
Hiện tại, hắn chỉ có thể tự cẩn thận một chút, sau này tu luyện cũng phải càng cẩn thận hơn.
"Về sau tu luyện chắc phải nhắm một con mắt mở một con mắt."
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng.
Trong lòng rất là ưu thương, mà lúc này, hắn phát hiện mình bị hoa cỏ cây cối vây lại.
Hoa cỏ cây cối trong phạm vi phương viên trăm mét điên cuồng sinh trưởng, như dùng thuốc kích thích sinh trưởng, so với trước kia càng thêm rậm rạp thanh thúy tươi tốt.
Thấy cảnh này, Lữ Thiếu Khanh chỉ cảm thấy càng thêm thương tâm.
"Ngay cả cốt truyện bên cạnh ta cũng trở nên không bình thường luôn sao?"
Nhưng lúc này, Lữ Thiếu Khanh phát hiện, tiểu Hắc trên bả vai hình như vẫn luôn không có động tĩnh.
Từ đầu đến giờ, nó vẫn đứng trên vai hắn ngủ.
Đầu tiên Lữ Thiếu Khanh vui mừng, chẳng lẽ khuê nữ của mình không bị ảnh hưởng cốt truyện không bình thường của mình sao?
Hắn đẩy tiểu Hắc: "Khuê nữ, vừa rồi con có cảm thấy gì không?"
Tiểu Hắc mở to mắt, quạt cánh, đầu hơi nghiêng: "Không có, ba ba, không phải ba ba đang tu luyện sao?"
"Chẳng qua là ban nãy ba ba khiến con cảm thấy rất lạ lãm, không dễ chịu được như bây giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận