Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1078: Xem như ta thua một trận nhỏ

Chương 1078: Xem như ta thua một trận nhỏChương 1078: Xem như ta thua một trận nhỏ
Sắc mặt Mộc Vĩnh không hề có nét cười.
Hắn ta chỉ hận không thể tiến tới đó xem xem rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.
Không ngờ lại có thể bố trí một truyền tống trận nhanh như thế?
Nơi này không phải Thánh sơn, cũng không phải Thánh địa.
Mà là một không gian khác.
Xây truyền tống trận nối từ một không gian khác đến một không gian khác càng thêm phức tạp, cũng cần nhiều thời gian hơn.
Không thể làm xong chỉ trong hai ba canh giờ ngắn ngủi. Chẳng lẽ bọn họ muốn truyền tống trong không gian này?
Hai mắt lấp lóe, Mộc Vĩnh âm thầm †ự suy đoán.
Nhưng khi thấy mê tung trận vỡ nát, sắc mặt Mộc Vĩnh có dễ coi hơn kha khá.
Dù thế nào đi nữa, mê tung trận cũng vỡ nát rồi, một khắc sau Mộc Vĩnh liền có thể ra tay tấn công bọn Lữ Thiếu Khanh.
Dù truyền tống trận có khởi động, Kiếm Ngũ cũng có thể ngăn được.
Mộc Vĩnh nhẹ nhàng thở ra.
Ba người Đàm Linh bên cạnh thì nơm nớp lo sợ.
Nhìn mê tung trận bị phá, sắc mặt ba người lại càng khó coi hơn.
Thế này bọn Lữ Thiếu Khanh khó thoát khỏi tai kiếp rồi. Thì Liêu cúi đầu thở dài, không nhịn được mà nói: "Ôi, thảm rồi, hai vị đại nhân chết chắc rồi."
Thực lực của Kiếm Ngũ còn chưa khôi phục được hoàn toàn, nhưng cũng có bảy tám phần.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì sao?
Họ đều bị thương nghiêm trọng trong trận chiến, có thể đi đường cũng coi như giỏi chống đỡ lắm rồi.
Đừng nghĩ đến chiến đấu gì đó nữa.
Thì Liêu không cho rằng đến nước này rồi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh còn có thể lật ngược thế cờ.
Lần này, ta tuyệt đối không thể bị vả mặt nữa.
Ánh mắt Thì Liêu vừa kiên định vừa tự tin.
Lời này khiến cho hai nữ nhân bên cạnh đều bất mãn.
Thì Cơ nhéo đệ đệ mình một cái: "Bớt nói hươu nói vượn ở đây đi!"
Mộc Vĩnh cười ha ha, rất vui vẻ: "Hắn ta nói không sai đâu, bọn họ khó mà thoát khỏi tai kiếp này."
"Mộc Vĩnh đại nhân, ngươi làm vậy quá hèn hạ." Thì Cơ lại càng xem thường Mộc Vĩnh.
Nếu thực lực đầy đủ, thế nào nàng ta cũng phải giáo huấn cho Mộc Vĩnh phải dừng lại.
Mộc Vĩnh xem thường. Đây là vì Thánh tộc, có bị bêu danh hăn ta cũng không thèm để ý.
Lúc này Đàm Linh cũng không biết vì sao mà đột nhiên nói: "Hắn rất giảo hoạt, Kiếm Ngũ đại nhân cũng không chắc có thể đối phó được với hắn." Mộc Vĩnh cười lạnh, chỉ ra phía xa: "Ngươi tự xem đi."
Nói gì cũng không có sức thuyết phục bằng tận mắt nhìn.
Mê tung trận bị phá, mây mù trắng biến mất cùng trận cuồng phong, để lộ ra thứ bên trong.
Nhưng nụ cười của Mộc Vĩnh lập tức biến mất.
Một cánh cửa sáng trắng, bên trong có một vòng xoáy, một pháp khí màu xám trắng nhảy vào trong vòng xoáy đó.
Vòng xoáy lớn biến mất, ngay sau đó cánh cửa lớn cũng chậm rãi biến mất.
Đã không còn thấy ba người Lữ Thiếu Khanh đâu.
Mộc Vĩnh suýt nữa thì phát điên rồi. Bọn kia đâu rồi? Ba người lớn như thế giờ đâu rồi? Sao lại biến mất không còn nữa?
Không giống như truyền tống trận trong tưởng tượng.
Mộc Vĩnh cắn răng phẫn hận vô cùng: "Đáng chết. Lại có pháp khí xuyên không gian."
Ngàn tính vạn tính lại tính sai điểm này.
Kiêm Ngũ đánh vỡ mê tung trận, thanh thế kinh thiên vừa vặn che giấu đi động tĩnh của bọn Lữ Thiếu Khanh.
Vì thế, Mộc Vĩnh không phát hiện ra, đâm ra bỏ lỡ mất cơ hội ra tay.
Nghĩ được rõ ràng, sắc mặt Mộc Vĩnh lại càng khó coi hơn, lại bị Lữ Thiếu Khanh chơi cho một vố.
"Đáng chết!" Mộc Vĩnh nghiến răng: "Xem như ta lại thua một trận nhỏ. Sau này đừng có để ta gặp được ngươi." Cho dù là hắn ta, cho dù có địa vị rất lớn, hắn ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Phải nhịn cơn giận kia lại thật sự khó chịu.
Đây chính là năng lực của Lữ Thiếu Khanh, dù có đi rồi cũng sẽ khiến cho người ta hận nghiến răng.
Đột nhiên, Thì Cơ chần chờ nói: "Kia, kia có phải tốn ma thạch không?"
Trong thần thức, mọi người thấy một ngọn núi nhỏ cao chừng bốn mươi năm mươi mét sừng sững giữa bãi đất trống.
Trước ngọn núi nhỏ kia cắm một tấm bảng gỗ.
"AI" Thì Cơ nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Hình như trên đó còn có chữ viết."
"Trên tấm bảng hiệu trước mặt cũng có chữ viết." Ngu xuẩn. Không được rót linh lực vào đói
Mấy chữ cong vẹo đầy mùi cảnh cáo và trào phúng.
Kiếm Ngũ gầm lên: "Đáng chết!"
"Nhân tộc đáng chết, còn nhanh hơn cả chuột!"
Kiếm Ngũ giận đến mức sắp tắt thở luôn, đằng đằng sát khí tìm đến đây cuối cùng lại vồ hụt.
Giống như dốc hết sức đánh vào bịch bông vậy, khó chịu vô cùng.
Lão tức giận đến mức suýt nội thương.
"Đáng chết, đáng chết!"
Kiếm Ngũ đằng đẳng sát khí, nhìn ngọn núi nhỏ trước mắt kia.
Thoáng một cái, lão xuất hiện trước ngọn núi nhỏ. Đây là một ngọn núi nhỏ được xếp từ các tảng đá màu xám trắng to to nhỏ nhỏ.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng đẹp tí nào.
Ngược lại, còn khá xấu.
Thi thoảng có vài tia chớp lập lòe xẹt qua bề mặt tảng đá, khá là quỷ dị.
Theo như Kiếm Ngũ, dòng chữ viết trên ngọn núi nhỏ và tấm bảng gỗ thực sự là trào phúng một cách trần trụi.
Đáng chết. Ngươi bảo ta không rót linh lực vào là ta không rót vào đấy à?
Kiếm Ngũ giận dữ đưa tay đặt lên tốn ma thạch.
"Không được!" Thì Cơ bỗng nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Sắc mặt Đàm Linh, Mộc Vĩnh, Thì Liêu cũng hoàn toàn thay đổi. Mộc Vĩnh lập tức gâm lên "Dừng tay"
Giờ khắc này, Đàm Linh xem như hiểu được nguy hiểm thực sự là gì.
Một tảng tốn ma thạch cỡ nhỡ nổ tung có uy lực tương đương với một đòn tấn công của Hóa Thần kỳ.
Vậy một tòa núi nhỏ như thế, mấy trăm mấy ngàn viên tốn ma thạch cùng nổ, uy lực sẽ lớn chừng nào?
Không một ai biết, mấy người Đàm Linh cũng không cách nào tưởng tượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận