Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1007. Đi ị cùng nhau



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCảnh tượng trong sơn cốc xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nhưng bóng dáng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã sớm biến mất."Bọn họ đâu rồi?"Thôi Chương Minh khẩn trương hô.Sơn cốc gần như liếc mắt là có thể nhìn thấy điểm cuối, vậy mà Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lại biến mất trong tầm mắt của bọn họ.Huyên mỉm cười: "Không cần vội, bọn họ chỉ là tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên thôi, trốn không thoát đâu.""Sư phụ nói, các ngươi nhất định phải lấy đầu bọn họ xuống, nếu không chờ trừng phạt đi."Sắc mặt đám người Kiếm Ngũ và Thôi Chương Minh trắng bệch.Đây là mệnh lệnh chết.Thôi Chương Minh vội vàng cam đoan: "Tam Thánh tử yên tâm, bọn họ nhất định trốn không thoát."Huyên nghiêm túc hẳn lên, nhắc nhở ông ta: "Cẩn thận một chút, hai người bọn họ tuyệt đối không phải loại lương thiện, thực lực không thể khinh thường."Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, hắn ta không thể không tránh mũi nhọn, lựa chọn trốn xa.Kiếm Ngũ cười lạnh: "Đến lúc đó nếu bọn tiểu bối không địch lại, ta sẽ tự mình ra tay."Trong giọng nói mang theo sự ngạo nghễ, đây là tự tin của Nguyên Anh tầng chín.Huyên chỉ vào cuối sơn cốc, nói: "Nơi đó có truyền tống trận, các ngươi truyền tống qua là tới Tuyệt Phách Liệt Uyên.""Nhưng cẩn thận một chút, bên trong cũng có nguy hiểm."Kiếm Lan lấy can đảm hỏi: "Tam Thánh tử, ngươi có đi cùng không?"Huyên lắc đầu, nở nụ cười ấm áp, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân: "Có các ngươi ra tay là được, ta sẽ không tham gia náo nhiệt nữa."Ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi má nó.Hai cái tên kia, ta cũng không muốn đụng phải.Thực lực mà Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn biểu hiện ra khiến hắn ta sinh lòng kiêng kỵ.Chẳng may thua ở trước mắt bao người, mặt mũi của Tam Thánh tử hắn ta liền không giữ được.May mà sư phụ hắn ta không có ép buộc hắn ta ra tay lần nữa, hắn ta cũng cảm thấy may vì như vậy, không ra tay thì hắn ta vẫn có thể duy trì hình tượng cao thủ thần bí.Thôi Thanh lo lắng: "Hắn có thể phá hỏng truyền tống trận hay không?"Huyên cười lắc đầu: "Không cần lo lắng, sư phụ nhìn chằm chằm hắn, hắn không dám..."Sau khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào, lại một lần nữa móc tốn ma thạch ra định đặt bên cạnh truyền tống trận.Nhưng mà cũng giống như ở bên ngoài, lúc hắn buông xuống, thân thể không tự chủ được sinh ta cảm giác lạnh lẽo.Giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.Lữ Thiếu Khanh có trực giác, nếu như dám lợi dụng tốn ma thạch để thiết lập cạm bẫy, phá hỏng truyền tống trận, đời này hắn sẽ chỉ lớn đến như này thôi.Lữ Thiếu Khanh sợ tới mức mắc tiểu liên tục, vội vàng thu tốn ma thạch lại.Sau khi thu lại, cảm giác lạnh lẽo kia cũng biến mất theo.Lữ Thiếu Khanh khóc.Không cần hỏi, đây chắc chắn là do Thánh Chủ đang nhìn chằm chằm hắn.Hắn không rõ, Thánh Chủ rõ ràng đã biết thân phận hai người bọn họ, có thể trực tiếp ra tay giết chết bọn họ.Nhưng ông ta lại không làm, ông ta muốn chơi hơn.Cho người đến truy sát bọn họ, còn âm thầm nhìn chằm chằm bọn họ.Thánh Chủ mặc kệ không hỏi đến những chuyện hắn làm, ngay cả việc hắn làm thịt Truy Giáp Thánh Vệ tinh nhuệ nhất của Thánh tộc, Thánh Chủ cũng chưa từng để ý tới.Nhưng hắn muốn bố trí cạm bẫy, phá hư truyền tống trận, Thánh Chủ lại không cho phép.Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi mà không rõ trong hồ lô của Thánh Chủ bán thuốc gì.Nhưng hắn không có bất kỳ cách nào, cho dù biết bị Thánh Chủ nhìn chằm chằm, hắn cũng không có bất kỳ thủ đoạn phản kích nào.Kế Ngôn rất tò mò: "Ở bên ngoài cũng như vậy, đệ đang làm gì?"Lấy tốn ma thạch ra muốn thiết lập cạm bẫy, cuối cùng lại mặt như táo bón thu lại.Cho dù Kế Ngôn rất hiểu Lữ Thiếu Khanh, hắn ta cũng bị Lữ Thiếu Khanh làm cho mờ mịt.Lữ Thiếu Khanh rất bi thương nói: "Thánh Chủ nhìn chằm chằm ta, không cho phép ta làm như vậy."Kế Ngôn không có hoài nghi, chỉ là rất tò mò: "Vì sao ta không cảm giác được?""Huynh có thực lực gì? Thánh Chủ có thực lực gì? Ông ta chỉ cảnh cáo ta, không thèm để ý tới tên cặn bã như huynh."Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng giận, cuối cùng bất bình đứng trước truyền tống trận, đồng thời quay đầu nói với Kế Ngôn: "Quay lại, đừng nhìn."'Để làm gì?""Đi tiểu." Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói: "Ta muốn nói cho ông ta biết, Nhân tộc ta không sợ ông ta."Không cho ta cài mìn, ta sẽ tè dầm cho ngươi xem.Đống nước tiểu ngâm lâu này vẫn bị ngươi dọa chảy ra."Đúng rồi, huynh cũng làm cùng đi, chúng ta phải thể hiện cốt khí của Nhân tộc."Kế Ngôn quay đầu bước đi: "Đệ có đi ị ta cũng mặc kệ.""Vậy huynh đừng đi, cùng nhau đi ị đi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã..."Đối với thú vui ác độc của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn vô cùng im lặng vai khiêng con khỉ nhỏ bay lên trời, đi lên trời nhìn ra xa.Lữ Thiếu Khanh rất nhanh dương dương đắc ý đi tới bên cạnh Kế Ngôn.Đây là lần đi tiểu thoải mái nhất trong cuộc đời, nước tiểu ngược gió bắn ba trượng, nam nhân chân chính.Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, đồng thời muốn lau lên người Kế Ngôn: "Đi thôi, đi tìm sư muội ngu xuẩn."Kế Ngôn ghét bỏ né tránh: "Đệ rửa tay chưa?""Không phải là không có nước sao? Mượn quần áo của huynh lau chút, khăn lau đều là màu trắng mà.""Cút!"Kế Ngôn vừa lên đường, vừa cảm thụ hoàn cảnh nơi này.Qua một hồi lâu, hắn ta mới nói: "Nơi này có chút giống với thiên địa mà tổ sư mở ra."Thời gian Kế Ngôn ở trong Động Thiên Hung Địa dài hơn Lữ Thiếu Khanh, hơn nữa phong cách minh họa của hắn ta bình thường, cho nên có thể cảm nhận được hai nơi có chỗ giống nhau.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Không thể nào? Nơi này không phải cũng là Động Thiên Hung Địa chứ?""Cũng sẽ có những con quái vật màu đen kia sao?" Hết chương 1007.

Bạn cần đăng nhập để bình luận