Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1017. Kiếm Nhất phế vật, đệ nhất phế vật Kiếm gia (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKiếm Ngũ cau mày, lão ta không mở miệng không được.Còn không mở miệng chỉ sợ Kiếm Nhất bị người ta chọc tức chết tại đây.Đến lúc đó chính là chuyện cười lớn.Lão ta nói với Kiếm Nhất: “Đi giết hai người bọn hắn ta không tin hắn không xuất thủ.”Sau đó lão ta nói với nhóm người Thôi Thanh: “Các ngươi đi cảm Kế Ngôn, để Kiếm Nhất quay lại sẽ giết hắn.”Vẻ mặt Kiếm Ngũ lạnh nhạt, gương mặt khô cằn không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì.Trên thực tế đây là một chiêu giảo hoạt.Lão ta đang kiếm cho Kiếm Nhất một tấm bảo hộ.Kế Ngôn quá mạnh, nhất định phải để cho người ta tiêu hao một chút sức lực của Kế Ngôn, tới khi Kiếm Nhất xuất thủ mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Kiếm Nhất kịp phản ứng, lạnh lùng nói với Kế Ngôn: “Ngươi không đánh với ta ta sẽ giết sư đệ, sư muội ngươi.”Kế Ngôn mặt không biểu cảm, như không quan tâm: “Tùy ngươi.”Ngữ khí khiến người ta nghe thấy cảm thấy vô cùng lạnh lùng, không để ý đến sinh tử của sư đệ, sư muội.“Được, được!” Ánh mắt hung ác của Kiếm Nhất rơi lên người Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y, ánh mắt phẫn nộ như tia xạ thiêu đốt, hận không thể khiến Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y thành tro tàn.Lữ Thiếu Khanh xoay người chạy: “Khốn kiếp, có Đại sư huynh như huynh?”Tiêu Y cũng vội vàng đuổi theo: “Nhị sư huynh chờ ta một chút.”Sau đó nàng ta vẫn không quên quay đầu trào phúng: “Phế vật Kiếm Nhất, đệ nhất phế vật Kiếm gia…”Kiếm Nhất rốt cuộc đã không nhịn không được, lửa giận lập tức thôn phệ lý trí của hắn ta.“Nhân loại đáng chết!”Kiếm Nhất cũng không la hét muốn đánh với Kế Ngôn nữa, hắn ta không giết Tiêu Y, cục tức trong lòng nuốt không trôi.Đàm Linh nhíu mày, đây là muốn làm gì?Đây là tự mình gây chuyện à?Mắng chửi người mắng rất đã, nhưng lại trêu chọc phải kẻ địch mạnh Kiếm Nhất này.Kiếm Nhất trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, dưới sự ủng hộ của Kiếm gia, thương thế đã sớm tốt lên bảy tám phần.Thực lực tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không phải kém lắm.Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, nhưng hắn đánh thắng được Kiếm Nhất sao?Còn nữa, vì sao Kế Ngôn lại lạnh lùng như vậy?Là vì bất mãn với sư muội trong miệng đầy những lời xấu xa sao?Đàm Linh không yên lòng, nói với Thời Cơ, Thời Liêu: “Đi, chúng ta theo sau.”Ba người hóa thành một đạo lưu quang, theo sát ở phía sau.Nhan Thục Nhã cách nhóm Đàm Linh không xa, nhìn thấy ba người Đàm Linh đuổi theo, nàng ta cũng nói với Khu Hổ, Hình Trì: “Đi, chúng ta cũng theo sau xem sao.”Khu Hổ không quá vui vẻ: “Đi cùng làm gì? Chắc chắn bọn hắn trốn không thoát.”Nhan Thục Nhã nhìn theo phương hướng Kiếm Nhất biến mất, trong hai mắt lóe ra tinh quang: “Kiếm Nhất đại nhân chưa chắc đã có thể đè ép được người kia.”“Nếu hai người bọn họ bại câu thương, ngươi nói chúng ta có cơ hội hay không?”“Người ở đây nhiều lắm.”Khu Hổ và Hình Trì lập tức hiểu ra.Quá nhiều người không giành được miếng thịt ngon để ăn.Đi theo Kiếm Nhất, không chừng có thể ăn được thịtKiếm Nhất sau lưng đằng đằng sát khí, sát ý mênh mông ngàn dặm giống như vầng thái Dương mãnh liệt.Tiêu Y bị chiếu cho hơi không chịu được, nàng ta lo lắng hỏi: “Nhị sư huynh, sẽ không sao đấy chứ?”Tiêu Y vai trái một tiểu bạch hổ nằm sấp, vai phải một con tiểu viên hầu ngồi.Tiểu bạch hổ ngậm một chòm tóc, tiểu viên hầu cũng ngậm một chòm tóc.Dù nàng ta chạy có nhanh đến mấy thì hai con linh sủng cũng không có dấu hiệu rơi xuống.Hai con linh sủng bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều để lộ ra tia không phục.Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng khống chế phi kiếm, lộ ra vẻ nhàn nhã.Lữ Thiếu Khanh hiếu kì hỏi: “Có vấn đề gì?”Tiêu Y quay đầu, Kiếm Nhất sau lưng tốc độ rất nhanh, khoảng cách cũng đang không ngừng rút ngắn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ đuổi theo kịp.Trên mặt Tiêu Y mang theo lo lắng, không còn dáng vẻ càn rỡ khi mắng trời mắng đất ban nãy: “Nhị sư huynh, ta từng nghe người nơi này nói, hắn là Thánh tử thứ tư, thực lực rất cường đại. Huynh bảo muội mắng hắn, chọc giận hắn để làm gì?”Trong một trăm người ứng cử vị trí Thánh nữ ở đây, trong quá trình giao thủ với các nàng Tiêu Y đã tìm hiểu được không ít chuyện liên quan đến Thánh địa.Đại danh Kiếm Nhất nàng ta cũng từng nghe nói đến.Đây là một kẻ rất mạnh.Tiêu Y bỗng nhiên kịp phản ứng: “Nhị sư huynh nghĩ đi, dù sao sao cũng có Đại sư huynh đối phó hắn, không mắng chẳng phải quá phí cơ hội sao?”Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận, giọng điệu lộ ra sự ưu thương: “Đúng vậy, nhưng không ngờ hắn sợ, không dám đi tìm Đại sư huynh mà ngược lại tìm chúng ta gây chuyện.”Tiêu Y nghe xong, trong lòng càng luống cuống: “Cái này, cái này, làm sao bây giờ?”“Nhị sư huynh, chắc chắn huynh có thể đánh thắng hắn đúng không?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không được, ta đánh không lại hắn, muội cũng nói rồi, hắn là Thánh tử thứ tư, ta đánh không lại.”Tiêu Y không tin: “Nhị sư huynh, huynh đang đùa à?”“Huynh ngay cả đệ đệ của Thôi Chương Uyển kia mà còn có thể đánh chết, chỉ là Kiếm Nhất chắc chắn không có gì đáng ngại.”“Đã nói rồi mà.” Lữ Thiếu Khanh nói: “Tên Thôi Chương Minh kia là hàng lởm, làm thịt hắn rất đơn giản. Kiếm Nhất rất lợi hại, cho nên chỉ có thể dựa vào muội.”Tiêu Y bị dọa đến mức tóc dựng đứng lên mấy cọng như bị điện giật.Trong khoảng thời gian này nàng ta tiến bộ thần tốc nhưng nàng ta vẫn là Kết Đan kỳ.Đối phương là Nguyên Anh kỳ thực sự, không cần ra tay, chỉ cần kiếm ý trên người cũng đủ giảo sát nàng ta thành cặn bã.Tiêu Y uể oải nghiêm mặt: “Nhị sư huynh, không phải huynh đang nói đùa đấy chứ?”“Không hề.” Lữ Thiếu Khanh cười khì khì không ngừng, cười đến mức trong lòng Tiêu Y lạnh từng cơn: “Muội đã nói một tay có thể trấn áp Đại sư huynh, chân có thể đá ta mà.”“Thực lực muội mạnh như vậy, chỉ Kiếm Nhất có đáng là gì?” Hết chương 1017.

Bạn cần đăng nhập để bình luận