Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2556: Sư nương gọi ta về nhà ăn cơm (length: 6745)

Đông đảo tu sĩ Đại Thừa kỳ thấy tận mắt Quý Triết, vị Đại Thừa kỳ cổ lão kia trong khoảnh khắc đã bị tia chớp đen đánh tan thành tro bụi, trong lòng đều sinh ra sợ hãi.
Dưới sự quấy nhiễu của tia chớp đen, Long Uyên giới không những không bị hủy diệt hoàn toàn mà còn trở thành một pháo đài đầu cầu, một điểm kết nối.
Nếu quái vật từ trong khe hở xuất hiện, chúng có thể thông qua Long Uyên giới tiến vào các giới khác.
Tất cả các giới bên trong Độn Giới sẽ đều phải bại lộ trước mũi dùi của lũ quái vật Đọa Thần.
Khe hở không thể đóng lại được, nên bọn họ hy vọng Phù Vân Tử có thể chặt đứt liên kết giữa Long Uyên giới và các giới khác.
Chặt đứt con đường xâm lăng của quái vật Đọa Thần tới các giới khác.
Mộc Vĩnh là người đầu tiên cười lạnh, Lữ Thiếu Khanh và mấy người kia cũng hết sức khinh bỉ.
Quá tư lợi!
Tư tâm quá nặng!
Tuy rằng hiện tại không gian đã ổn định trở lại, và còn trở nên kiên cố hơn trước.
Nhưng với thực lực Đại Thừa kỳ thì không phải là không chém đứt được.
Hơn nữa nơi đây có nhiều Đại Thừa kỳ như vậy, một người không được thì hai, ba người, lại thêm số lượng đông đảo.
Hàng trăm hàng ngàn người liên thủ, đủ để biến Long Uyên Thành thành tro bụi.
Nhưng bọn họ không dám, cũng không muốn.
Từ đầu bọn họ đã không có ý định liên thủ.
Bọn họ chỉ muốn vị Đại trưởng lão Phù Vân Tử này tiếp tục ra sức.
Trong mắt Phù Vân Tử tràn đầy thất vọng.
Sự che chở và nuôi dưỡng suốt hàng triệu năm đã khiến đám người này trở nên nhát gan sợ chết và chỉ nghĩ cho bản thân.
Độn Giới, quả thực không nên tiếp tục tồn tại nữa.
Giọng của Phù Vân Tử trở nên lạnh lẽo, "Tại sao các ngươi không ra tay?"
"Đại trưởng lão, e rằng sẽ có tia chớp đen…."
Điều này càng khiến ánh mắt Phù Vân Tử thêm phần lạnh lẽo.
Các ngươi sợ tia chớp đen, vậy ta không sợ sao?
Tia chớp đen chưa đi sâu vào lòng đất, có lẽ đã hòa làm một với lòng đất dưới chân.
Nếu đột ngột phá hủy, có lẽ sẽ có kết cục giống như Quý Triết.
Phù Vân Tử cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phù Vân Tử lạnh lùng nói, "Vậy thì cứ để nơi này trở thành tiền tuyến ngăn cản quái vật Đọa Thần, quyết một trận tử chiến với quái vật tại đây!"
"Đại trưởng lão!"
Nơi này có lẽ chỉ có Quyền Thiên và những người khác ủng hộ ý kiến này, còn những người khác thì sắc mặt khó coi.
Bọn họ hết sức phản đối câu nói này của Phù Vân Tử.
Thời gian sống yên bình quá lâu, bọn họ tuyệt đối không muốn đối đầu với lũ quái vật.
Chỉ sơ sảy một chút thôi là rất dễ mất mạng.
Những Đại Thừa kỳ bọn họ ở đây tuy rằng không thể phi thăng lên tiên giới, đạt được chân chính trường sinh.
Nhưng dựa vào việc tắm mình trong tiên quang cũng có thể đạt được một kiểu trường sinh khác.
Bọn họ thấy cuộc sống như vậy đã rất tốt, không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.
Mộc Vĩnh nhìn thấy phản ứng của đám tu sĩ này, vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Lữ Thiếu Khanh cũng tỏ ra khinh bỉ, "Đúng vậy, trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng này, các ngươi thân là Đại Thừa kỳ, không nghĩ đến việc chiến đấu mà lại muốn làm rùa rụt cổ sao?"
"Không thấy mất mặt à?"
"Các ngươi còn có liêm sỉ không vậy?"
"Các ngươi làm như vậy, có xứng đáng với nỗi khổ tâm của Đại trưởng lão hắn lão nhân gia không?"
"Ở lại đây, đi theo Đại trưởng lão, cùng lũ quái vật Đọa Thần liều mạng."
"Nhớ kỹ, các ngươi là Đại Thừa kỳ, là đám người mạnh nhất thế giới này, hòa bình của thế giới đều dựa vào các ngươi."
Không ít tu sĩ Đại Thừa kỳ trợn mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Đồ hỗn đản người ngoại giới, đứng đây nói chuyện không biết đau lưng.
Phù Vân Tử nghe xong trong lòng có chút vui mừng.
Xem ra bản thân mình đã không nhìn lầm người, tên tiểu tử này tuy đáng ghét nhưng dù sao cũng không phải loại người nhát gan.
Phù Vân Tử gật đầu, khen Lữ Thiếu Khanh một câu, "Nói không sai."
"Đúng không?" Lữ Thiếu Khanh vui vẻ cười, sau đó xoa xoa tay nói với Phù Vân Tử, "Vậy tiền bối, ngươi có thể phá vỡ không gian nơi này không?"
"Ta có việc, đi trước!"
"Sư nương gọi ta về nhà ăn cơm sớm…."
Nụ cười trên mặt Phù Vân Tử biến mất, khóe mắt đám người không nhịn được run rẩy vài cái.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn mang theo vài phần nụ cười lấy lòng của Lữ Thiếu Khanh, Phù Vân Tử suýt nữa đã muốn cho hắn một trận.
Lúc trước nói khí khái ngất trời, sau đó liền đòi bỏ đi.
Cảm xúc thì cứ để lại không phải cho ngươi, cho nên ngươi đứng đó nói chuyện không đau lưng.
Phù Vân Tử rất tức giận, đồ hỗn đản tiểu tử, hắn thấp giọng nói, "Ngươi đừng hòng làm kẻ đào ngũ, ngươi cũng phải ở lại!"
"Dựa vào a!" Lữ Thiếu Khanh nghe xong lập tức nóng nảy, nhảy dựng lên, chửi ầm lên, "Đồ hỗn đản!"
"Ngươi có phải già quá nên hồ đồ rồi không?" Lữ Thiếu Khanh tiến đến gần vài bước, thò đầu ra, "Nhìn cho rõ đi? Ta là người ngoại giới, là thứ dân trong miệng các ngươi."
"Ta không phải người Độn Giới, chuyện ở đây không liên quan gì đến ta, mau lên, giúp một tay đi, ta muốn về nhà."
Phù Vân Tử vạch lỗi Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi cũng là con người."
"Cọng lông," Lữ Thiếu Khanh nghiến răng mắng một câu, "Lúc này còn phân người Độn Giới hay người ngoại giới sao?"
Sau khi mắng xong, Lữ Thiếu Khanh lại liếm mặt cười, "Tiền bối, người xem, đám người chúng ta thực lực không đủ, đều là lũ phế thải Hợp Thể kỳ."
"Ở lại đây chỉ làm bẩn mắt các vị tiền bối Đại Thừa kỳ thôi."
"Vì kiến tạo một môi trường xanh sạch cho các vị tiền bối Đại Thừa kỳ, chúng ta đám phế thải này vẫn nên đi nhanh đi."
Đám người im lặng trước sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh.
Đàm Linh, Giản Bắc dù sao cũng là Hợp Thể kỳ, vậy mà trong miệng hắn lại thành lũ phế thải Hợp Thể kỳ.
Hợp Thể kỳ cũng rất mạnh có được không?
Lớp một là học bá, còn lớp hai chính là học cặn bã à?
"Ngươi là Đại Thừa kỳ!" Phù Vân Tử lại vạch trần, "Ngươi có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với lũ quái vật Đọa Thần."
Phân thân Phù Doãn đã nói với hắn điều đó.
Đây cũng là một trong những lý do mà hắn muốn Lữ Thiếu Khanh trở thành giới chủ Độn Giới.
Lữ Thiếu Khanh hình như là khắc tinh của lũ quái vật Đọa Thần.
"Dựa vào a!" Lữ Thiếu Khanh muốn điên rồi, nói cái gì cũng không được, muốn ép hắn động thủ sao?
Động thủ đánh thì không lại chứ sao.
Lữ Thiếu Khanh không còn cách nào, "Độn Giới các ngươi thật quá đáng!"
"Thực lực của chúng ta không đủ, ngươi nhất định phải giữ chúng ta lại đây chờ chết sao?"
Chó săn Quản Đại Ngưu nhảy ra, "Cái gì mà chờ chết?"
"Có tiền bối ở đây, thì có cái gì nguy hiểm?"
"Quái vật Đọa Thần thôi mà, chúng trước mặt tiền bối thì không đáng một kích, có tiền bối ra tay, sợ cái cọng lông gì."
"Ngươi tên hỗn đản này đúng là tham sống sợ chết..."
Lời còn chưa dứt, Phù Vân Tử chợt ngẩng đầu lên, Lữ Thiếu Khanh cũng theo đó ngẩng đầu nhìn theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận