Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1742

Chương 1742Chương 1742
Sắc mặt Nhan Hồng Vũ và các tu sĩ Đông Châu hoàn toàn thay đổi, lần này không xong rồi.
Công Tôn Từ bị đánh lén, có nghĩa hắn ta đã mất sức chiến đấu, này lên kia xuống, nhân tộc nguy hiểm rồi.
"Ha ha, để cho ta giết cái tên tiểu tử Đông Châu nhà ngươi, đem đầu ngươi đi lĩnh thưởng."
Sau đó, phía xa có song dao động mãnh liệt ập lại, là Công Tôn Từ và Đoan Mộc lão tổ đánh nhau.
Moi người ai nấy đều căng thẳng chờ đợi, nhưng chỉ chờ được tiếng cười ha hả của Đoan Mộc lão tổ.
"Chạy đi đâu!"
Lòng mọi người đều trầm xuống, xem ra Công Tôn Từ thua rồi, không thể không chật vật chạy trốn.
"Cái này... cái này. ."
Bọn Ngao Thương, Mị Phi đầu óc trống rỗng.
Nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Mà mấy người Nhan Hồng Vũ cũng vậy.
Trước đó còn tưởng Đoan Mộc lão tổ hiểu rõ đại nghĩa, không so đo ân oán cá nhân, muốn tận một phần sức đóng góp cho nhân tộc.
Nhưng mà, mọi người đều bị lừa rồi.
"Lão... Sao lão ta lại đầu hàng Ma tộc rồi?"
Không biết ai hô lên một câu theo bản năng.
Sau đó, tất cả mọi người đều đổ xô vào nhìn Nhan Hồng Vũ.
Vì sao Đoan Mộc lão tổ đầu hàng kẻ địch, tất cả mọi người đều rõ điều này.
Kết oán với một vị Luyện Hư kỳ, cũng không trách Đoan Mộc lão tổ đầu nhập theo Ma tộc.
Không đầu nhập vào, chẳng lẽ ở yên chờ chết sao?
"Hắn... đúng là làm ẩu!"
"Đúng vậy, giết cha con Đoan Mộc Thanh, cứng rắn ép một vị Hóa Thần quay lưng rồi."
"Làm việc quá tuyệt tình rồi."
"Ôi, lần này chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Mọi người xung quanh lại oán giận, tràn đầy bất mãn sâu sắc với Lữ Thiếu Khanh.
Lại có cơ hội khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, Mị Phi ngay lập tức mở miệng, cực kỳ tích cực: "Tên kia giết cha con Đoạn Mộc Thanh, sau đó phủi mông một cái liền rời đi, hại cho tất cả thảm rồi."
Phương Hiểu muốn bảo vệ Lữ Thiếu Khanh, nhắc nhở Mị Phi: "Lữ công tử rời đi vì có người không hy vọng hắn ở lại nơi này."
Mị Phi hừ lạnh: "Ngươi nói người nào?"
"Là chính hắn nhát gan rời đi, không liên quan tới chúng ta."
Phương Hiểu nhẹ nhàng cười nói: "Ta không nói là ai mà, chớ có nóng vội tự vơ vào mình chứ."
Ngao Thương lạnh lùng nhìn hai nữ nhân nói chuyện, nhìn về phía xa xa, nghiêm túc nói: "Chớ ồn ào nữa, tranh thủ nghĩ biện pháp đi, nếu không chúng †a đều phải chết ở đây." Công Tôn Từ chạy trốn, một khi Đoan Mộc lão tổ trở lại, không ai có thể chống lại được lão ta.
Nhưng sợ cái gì là cái đó đến.
Chẳng mấy chốc, phía xa vọng lại tiếng gào thét, Đoan Mộc lão tổ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đứng trên cao nhìn xuống mọi người bên dưới.
Như thần giáng lâm.
Tất cả tu sĩ nhân tộc đều túa mồ hôi lạnh đầy đầu, tay chân lạnh buốt.
Một vị Hóa Thần đủ để san bằng cả Hoàng thành cùng với doanh địa, phòng tuyến xung quanh thành bình địa.
Đây là vũ khí hạng nặng hình người.
Đối phó với Hóa Thần cũng chỉ có Hóa Thần.
Dù có nhiều Nguyên Anh hơn nữa cũng không đủ.
Rất nhiều người hô lên tuyệt vọng. Lần này xong đời rồi.
"Ha ha, có người muốn đầu hàng sao?"
Bỗng nhiên, Đoan Mộc lão tổ cười lên, sắc mặt cực kỳ nhẹ nhõm.
Tất cả Hóa Thần của nhân tộc đều không có ở đây, không ai có thể hạn chế lão ta, tất cả mọi thứ ở đây đều do lão ta định đoạt.
Đoan Mộc lão tổ duỗi ba ngón tay, nói: "Thánh Chủ yêu tài như khát nước, cực kỳ khát vọng thiên tài nhân tộc, ta cho các ngươi ba vị trí, cho phép ba người trong số các ngươi đầu hàng."
"Nhưng mài!" Lão ta dừng một chút, sát khí tuôn ra như nước thủy triều, chỉ vào Nhan Hồng Vũ, nói: "Nàng ta, phải chết!" "Các ngươi, ai giết nàng ta, ta cho phép kẻ đó đầu hàng."
Tất cả mọi người đều nhìn sang Nhan Hồng Vũ bằng ánh mắt tràn đấy thương hại, cười lạnh, trào phúng, thậm chí là cả hung ác.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn Nhan Hồng Vũ, có thể hình dung được áp lực nàng ta phải chịu lớn cỡ nào.
Từ khi làm minh chủ đến nay, Nhan Hồng Vũ đã dùng thủ đoạn của mình để chinh phục rất nhiều người, được rất nhiều người tin phục, cho rằng nàng có năng lực làm minh chủ.
Nhưng tương tự, cũng có một sô người rất bất mãn.
Chỉ là một hạng nữ lưu, ngoại trừ dựa vào sắc đẹp mà dựa dẫm vào người khác, thì không có tí năng lực nào.
Ngồi không ăn bám, đức không xứng với vị trí.
Hiện tại, bị một vị Hóa Thần giết tới trước mặt, có người lo lắng, có người xem náo nhiệt, đồng thời cũng có người sinh sát ý.
Bọn họ nhớ Đoan Mộc lão tổ có nói, chỉ cần giết Nhan Hồng Vũ là có thể đầu hàng.
Nhan Hồng Vũ cảm nhận áp lực lớn lao, nhưng nàng ta không hề hoảng hốt.
Nàng ta đứng ra, không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào Đoan Mộc lão tổ, hỏi: "Đoan Mộc tiền bối, ngươi làm như vậy không sợ bị thế nhân phỉ nhổ sao?"
Dù là ở đâu, làm gian tế cũng sẽ là đối tượng bị người ta thóa mạ.
"Phỉ nhổ?" Đoan Mộc cười lớn, rồi bỗng nhiên sắc mặt trở nên dữ tợn hỏi ại: "Nếu không phải nhân tình của ngươi giết hậu bối của ta, ta cần phải làm vậy sao?" "Tất cả đều là do hắn, cũng là vì ngươi mà ra."
"Ngươi thành thành thật thật trở thành người của Đoan Mộc gia ta, chuyện sẽ không náo tới tình trạng hôm nay."
Nhan Hồng Vũ âm thầm lắc đầu. Nếu không phải người Đoan Mộc gia bị ma quỷ ám ảnh, lòng lang dạ thú, làm sao lại náo tới tình trạng hôm nay được.
Nhan Hồng Vũ ghét lão ta, nhưng nàng ta vẫn cần một chút thời gian, cảm thấy tạm thời vẫn không nên chọc giận Đoan Mộc lão tổ, bèn nhắc lại: "Đoan Mộc tiền bối, quay đầu là bờ."
"Ha ha" Đoan Mộc lão tổ không nhịn được mà cười lên ha hả, như thể vừa nghe được câu chuyện cười xuất sắc vậy.
Tiếng cười lớn chặn lời Nhan Hồng Vũ, lão ta cười xong thì vô cùng dữ tợn hỏi lại: 'Quay đầu là bờ? Ngươi nói với ta quay đầu là bờ?"
Không ít người cũng âm thầm bĩu môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận