Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2855: Người của ngươi xấu, nghĩ đến cũng rất đẹp (length: 6701)

Thời gian tăng giá?
Lữ Thiếu Khanh sững sờ, sau đó giận tím mặt.
Chỉ vào nữ nhân, “Đừng đùa không nổi chứ!”
“Con chó què!”
Trước đó nói một năm hai tỷ linh thạch, đi lên rồi, vô thanh vô tức đem chỗ linh thạch hắn dành dụm được xài hết.
Hắn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
“Trước ngươi nói sẽ không dễ dàng tăng giá!”
Một năm hai tỷ, đã là đang cắt thịt hắn, hiện tại còn tăng giá.
Đây không phải là đang lấy mạng hắn sao?
Lữ Thiếu Khanh cảnh giác căng thẳng, đồng thời vội vàng xem tiên thạch của mình còn đó hay không.
Trên đường đi dọa dẫm, phi, trên đường đi cố gắng kiếm lời không ít.
Trên người bây giờ còn có một ngàn năm trăm lẻ hai tỷ mai tiên thạch.
Thoải mái một khoản tiền lớn.
Nếu như không có, hắn không thể không liều mạng với nữ nhân.
Bất quá để hắn thở phào chính là tiên thạch vẫn còn đó.
Nữ nhân nhìn Lữ Thiếu Khanh giơ chân dáng vẻ, trong lòng vui vẻ.
Chính là loại cảm giác này, khiến nàng thể xác tinh thần vui vẻ.
“Ta chưa nói không tăng!” Nữ nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Dù sao ngươi lợi hại như vậy, chỉ là thời gian mà thôi, đối với ngươi mà nói không đáng nhắc tới!”
Lữ Thiếu Khanh giận quá, chỉ vào nữ nhân cả giận nói, “Chỉ là thời gian?”
“Ai bảo ngươi nói như vậy? Không có chút nào thục nữ, khó nghe muốn chết.”
“Ngươi chảnh như vậy, cha mẹ ngươi biết không?”
“Ta thấy trước kia ngươi chính là như vậy chảnh, mới bị người chặt thành mười tám khúc à?”
“Đi theo ta, ngươi không thể khiêm tốn một chút à? Khiêm tốn một chút? Cho ta giữ lại chút huyễn tưởng về tỷ tỷ tiên nữ được không?”
Nụ cười của nữ nhân lập tức biến mất.
Mấy câu liền khiến trong lòng nàng nổi lửa.
Khinh bỉ nữ nhân một phen, Lữ Thiếu Khanh cảnh giác hỏi, “Ngươi muốn tăng bao nhiêu?”
Nữ nhân vừa muốn trả lời, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nàng lớn tiếng nói, “Có mấy lời một khi nói ra liền không cách nào vãn hồi.”
“Ta cho phép ngươi đã suy nghĩ kỹ lại nói, đừng nói rồi hối hận!”
“Thục nữ chút, hào phóng chút, nếu ngươi luôn nhớ mình là tiên nữ, ngàn vạn lần không thể nói ra những lời như hổ như sói....”
Nữ nhân nghe được tâm phiền ý loạn, quát, “Ồn ào quá!”
“Một năm một trăm tỷ….”
“Cái gì?” Không đợi nữ nhân nói hết, Lữ Thiếu Khanh phát ra tiếng kêu thét chói tai, vang vọng cả không gian.
“Một năm một trăm tỷ, ngươi làm sao không cướp luôn đi?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận tới mức giậm chân, răng cũng nhanh cắn nát, “Ngươi làm quỷ có thể có chút lương tâm được không?”
“Một lòng tóm lấy ta đến bòn, ngươi có ý tốt sao?”
Một năm một trăm tỷ, mười năm 1000 tỷ, trăm năm vạn tỷ, ngàn năm...
Lữ Thiếu Khanh không muốn tính tiếp nữa.
Vô luận là chữa thương hay tu luyện, đều là trăm năm, ngàn năm tính bước.
Chút tiên thạch trên người hắn chỉ có thể dùng con số lẻ.
Chơi cọng lông à!
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nữ nhân, “Nhất định là đang nói đùa, đúng không?”
Nữ nhân ha ha cười lạnh, “Ngươi không hài lòng, ta có thể thêm nữa!”
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu ngửa mặt lên trời thét dài, “Chủ nghĩa độc tài không được làm!”
Gào thét xong, nhìn chằm chằm nữ nhân, “Đến, ta cho ngươi thêm một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ, hy vọng ngươi đừng không biết điều!”
Tức giận đến nữ nhân tại chỗ giơ tay lên.
Lữ Thiếu Khanh theo bản năng lùi lại mấy bước, nhưng rất nhanh lại đắc ý ưỡn ngực, chỉ vào nữ nhân, “Ê ê ê, chú ý tố chất.”
“Đừng quên lời thề của mình, làm một thục nữ cho tốt!”
Nữ nhân càng thêm tức, nếu như không phải lời thề, nàng tuyệt đối sẽ một tay đánh tới, đem Lữ Thiếu Khanh đánh thành bã.
Nhìn nữ nhân phì phò hạ tay xuống, Lữ Thiếu Khanh càng thêm vui vẻ, cười tủm tỉm nói, “Như vậy mới đúng nha!”
“Đến, ngoan, tổ chức lại ngôn ngữ của ngươi một lần, ta cho ngươi một cơ hội.”
Nữ nhân cắn răng, “Một năm năm trăm tỷ!”
“Phụt!”
Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa thổ huyết, kêu lên, “Em gái ngươi, ma quỷ, vương bát đản, con chó què, ngươi có biết rõ mình đang nói cái gì không?”
“Một năm năm trăm tỷ? Sao ngươi không mở miệng một năm vạn tỷ luôn đi?”
“Không xong rồi, người của ngươi xấu, suy nghĩ thì thật đẹp….”
Người xấu?
Nữ nhân không nhịn được, trên thân bốc ra sát khí, mặt như sương lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Cảm nhận được sát khí Lữ Thiếu Khanh theo bản năng ngậm miệng.
Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, giận dữ trừng lại, “Sao?”
“Muốn đánh người à?”
“Còn cho người ta nói lời thật không vậy?”
“Đến, ngươi có gan thì đừng động tay, hôm nay ta ở chỗ này mắng cho ngươi tỉnh, tỉnh lại cái chút lương tri còn sót lại.”
Nghĩ nghĩ, nhắc nhở nữ nhân lần nữa, “Đừng quên, ngươi đã thề.”
“Tất cả mọi người là người văn minh, ngươi có cái gì bất mãn với ta thì cứ hào phóng nói ra, thậm chí mắng ta.”
Mắng ngươi?
Trán nữ nhân nổi gân xanh.
Ta cũng đang muốn đây.
Tên khốn này, mặt dày đến đáng sợ, ta chửi không nổi.
Nhìn nữ nhân mặt đen lại, Lữ Thiếu Khanh trong lòng dễ chịu.
Để ngươi tự tiện tăng giá hả?
Phản ngươi.
Tăng giá không hỏi ý kiến ta, ai cho ngươi dũng khí?
Không mắng cho ngươi một trận đến chó chết máu me be bét, mắng cho ngươi tỉnh lại, ta sau này còn lăn lộn thế nào?
Vừa nghĩ đến phí tổn một năm mấy chục, mấy trăm tỷ tiên thạch, Lữ Thiếu Khanh liền sôi trào không thôi.
Nếu cứ theo giá cả như thế, hắn sau này còn có nước gì, chuyên tâm cho ma quỷ tiểu đệ làm công cho rồi.
Kiếp trước làm trâu ngựa, đến thế giới này còn muốn làm trâu ngựa à?
Đùa nhau đây!
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng giận, chỉ vào nữ nhân nói, “Ta biết cả ngày ngươi cứ nằm ngủ khì khì, đầu óc ngủ đường ngắn.”
“Tính tình ta người này tốt, độ lượng rộng rãi hào phóng, không chấp nhặt với ngươi.”
“Hôm nay lời của ngươi nói ta coi như ngươi nói chuyện hoang đường, không thèm so đo.”
Chỉ vào nữ nhân mắng một hồi, Lữ Thiếu Khanh nhìn sắc mặt nữ nhân biến thành màu đen, trong lòng cao hứng.
Khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó ra vẻ hào phóng, phất tay một cái nói, “Thôi, ta cũng biết ngươi không dễ dàng gì.”
“Ngủ lâu như vậy, đầu óc đôi khi rút gân cũng bình thường thôi.”
“Tỉnh ngủ, nghĩ gặm xương cũng ta có thể hiểu….”
“Bành!”
Lời còn chưa dứt, một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp bay ra ngoài.
“Ngao!”
Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm nữ nhân, “Móa, ngươi muốn làm gì?”
“Đừng quên lời thề của ngươi!”
“Ta thề không đánh ngươi, nhưng không nói không được dùng chân đạp chết ngươi cái tên hỗn trướng này…”
Tiếng nghiến răng nghiến lợi vừa dứt, một cước bay đến…
Bạn cần đăng nhập để bình luận