Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1717

Chương 1717Chương 1717
Cuối cùng, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người phụ tử Nhạc Tật, Nhạc Tật biết mình đã trốn không thoát, hắn ta ngược lại có mấy phần kiên cường: "Đã như vậy, công tử cho thống khoái đi."
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Bốn ngàn vạn viên linh thạch, cho ngươi thời gian ba ngày."
Hạnh phúc tới quá đột ngột, Nhạc Tật ngược lại trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Nhi tử của hắn ta Nhạc Hòa Phong thì lập tức lớn tiếng gào lên: "Công, công †ử yên tâm, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không thiếu của công tử một viên linh thạch."
Nhạc Tật cũng kịp phản ứng, vội vàng đảm bảo với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để công tử thất vọng."
Lúc này, đừng nói bốn ngàn vạn linh thạch, cho dù là bốn trăm triệu linh thạch, bọn hắn cũng phải cho.
Cũng bởi vì như vậy, trong lòng phụ tử Nhạc Tật ngược lại có vài phần cảm kích Lữ Thiếu Khanh.
Cảm thấy hắn cũng không phải loại người thị sát.
Sau khi xử lý xong, Lữ Thiếu Khanh võ vỗ tay liếc nhìn đám người một chút.
Tất cả mọi người câm như hến, thở cũng không dám thở nhiều thêm một chút, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chọc giận Lữ Thiếu Khanh.
Tên này một lời không hợp liền cho mọi người xem phim kinh dị, thật khiến người ta sợ hãi.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh đưa ánh mắt dời về phía trên bầu trời, mấy vị Hóa Thần đều núp trong bóng tối chú ý hết thảy nơi này.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay với bọn hắn, sau đó mấy bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người, cung kính hô to với Lữ Thiếu Khanh: "Ra mắt công tử!"
Nhìn mấy cái bóng lão nhân râu ria trắng bóng cung cung kính kính với thanh niên Lữ Thiếu Khanh, tất cả mọi người cảm thấy không hài hòa.
Nhưng mà đây chính là thế giới tu hành.
Thực lực vi tôn, dù ngươi là một đứa bé, chỉ cần ngươi có thực lực, tất cả mọi người sẽ đối đãi với ngươi như tổ tông.
Đã có thể xác định Lữ Thiếu Khanh là tôn tại Luyện Hư kỳ, có nhiều Hóa Thần cộng lại đi nữa cũng không thể tạo ra chút tổn thương gì.
Hóa Thần cung cung kính kính, có người như đứa trẻ đối mặt với người lớn, thận trọng mở miệng: "Không biết công tử có gì phân phó?"
Trong lòng bọn hắn lo lắng bất an, không biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Nhưng cho dù Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, bọn hắn đều không có cách nào phản kháng, hiện tại dù là Lữ Thiếu Khanh muốn bọn hẳn đi diệt Thương Lôi tông, bọn hắn đều phải ngoan ngoãn đi.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh gọi bọn hắn tới cũng không phải vì muốn bảo bọn hắn đi diệt Thương Lôi tông.
Lữ Thiếu Khanh gọi bọn hắn ra chỉ vì một chuyện nhỏ, hắn hỏi: "Nghe nói Thương Lôi tông là minh chủ liên minh, ở Hoàng thành này hắn làm chủ, đúng không?" "Không sai!" Mấy vị Hóa Thần gật đầu.
Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Ta làm thịt hắn, các ngươi có ý không?"
Ai dám có ý kiến? Cho dù là Hóa Thần có quan hệ tốt nhất với Cam Hạo Nam cũng không dám thốt lên một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với phản ứng của tất cả mọi người, tiếp tục nói: "Thương Lôi tông thân là minh chủ, không đi đối phó ma tộc, ngược lại ở chỗ này gây nội chiến, phá hỏng đoàn kết. Ta cảm thấy vị trí minh chủ này nên để người khác làm, thế nào?"
Chư vị Hóa Thần liên tục gật đầu: "Hết thảy nghe theo ý của công tử."
Người tâm tư sinh động một chút, tranh thủ thời gian nịnh nọt nói: "Công tử tới làm minh chủ là phúc của Đông Châu." "Nghĩ hay lắm!" Lữ Thiếu Khanh nhìn vị Hóa Thần kia như nhìn thằng ngốc một chút: 'Mấy chuyện nát này có cho ta tiền lương ta cũng không làm."
Lần này đến phiên đám người nghi ngờ, ngươi không làm minh chủ, ai làm?
Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ Nhan Hồng Vũ bên cạnh: "Cô nương này tuổi không lớn lắm, năng lực rất mạnh, xử lý Nhan gia vô cùng ngăn nắp."
"Ta cảm thấy để nàng làm minh chủ là tốt nhất, đây mới là phúc của Đông Châu, các ngươi có ý kiến gì cứ việc nói."
Nói?
Ngu mới dám nói, muốn chết cũng không phải tìm cách này.
Tro cốt Cam Hạo Nam bây giờ còn bay giữa không trung kia kìa.
Người tâm tư linh hoạt lập tức cảm thấy mình đoán được Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Nấp sau màn, điều khiển chỉ huy, Nhan Hồng Vũ làm con rối cho hắn.
Cho nên mấy vị Hóa Thần này càng thêm không có ý kiến.
Một vị đại lão Luyện Hư kỳ tới làm minh chủ sau màn, chuyện này cầu còn không được, bọn hắn còn mong ước gì, ai còn dám có ý kiến chứ?
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi tu sĩ khác: "Các ngươi có ý kiến gì không? Có ý kiến thì nói, con người ta rất dân chủ."
Dân chủ?
Đám người im lặng.
Nhìn ngươi thế nào cũng không giống.
Mấy vị Hóa Thần ngầu lòi kia ngay cả rắm còn không dám thả một tiếng, tu sĩ bình thường ai dám có ý kiến?
Còn lúc này Nhan Hồng Vũ đứng cạnh đã sắp khóc thành tiếng rồi: "Công, công tử, ta..."
Lúc này Nhan Hồng Vũ muốn khóc cho Lữ Thiếu Khanh xem rồi.
Sao lại đột nhiên bắt nàng ta đi làm minh chủ vậy?
Liên minh Đông Châu, thế lực lớn nhỏ không tới một ngàn cũng có mấy trăm, tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhiều như chó, thực lực mạnh hơn nàng ta ở đâu cũng có.
Cho dù là tư lịch, hay thực lực bản thân nàng ta đều không đủ tư cách làm minh chủ.
Nàng ta làm minh chủ, có ai sẽ phục nàng ta chứ? Không phải các loại ám tiên sẽ bắn nàng ta thành con nhím chứ? Để nàng ta làm minh chủ liên minh Đông Châu khác nào đặt nàng ta lên kệ lửa để nướng đâu?
Nhan Hồng Vũ hoảng sợ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, nước mắt cũng suýt chảy ra rồi.
"Công tử, ta, ta không được."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Làm sao? Nam nhân không thể nói không được, nữ nhân các ngươi thì có thể nói không được à?"
"Không phải chỉ một minh chủ nho nhỏ thôi sao? Dọa ngươi sợ rồi à?"
Lập tức, vô số lời nói tràn ngập trong lòng Nhan Hồng Vũ, nàng ta rất muốn chửi thề.
Minh chủ nho nhỏ?
Đây là thế lực lớn nhỏ Đông Châu liên hợp lại, cho dù là Ngọc Đỉnh phái không hợp với Thương Lôi tông mà cũng phải nhắm mắt tham gia đấy.
Thực lực liên minh đã thế lực cường đại nhất trong khắp Đông Châu rồi.
Ngươi không xuất thủ, cho dù Lăng Tiêu Phái của ngươi tới cũng không đánh lại.
Nhan Hồng Vũ thực sự không đủ lòng tin có thể làm được vị trí minh chủ này, không làm tốt, liên lụy mình cùng Nhan gia không nói, sẽ còn liên lụy Đông Châu, thậm chí trở thành tội nhân nhân loại.
Càng quan trọng hơn là sẽ làm mất mặt Lữ Thiếu Khanh.
Gánh nặng này quá lớn, nàng ta không đủ lòng tin có thể gánh vác được.
Nàng ta một lần nữa nói với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, ta không làm được, ngươi chọn người tài đức sáng suốt khác đi."
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Thật sự không muốn làm?"
Nhan Hồng Vũ gật mạnh đầu, ngậm miệng, cố gắng nặn ra dáng vẻ nghiêm túc để Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy sự quyết tâm của nàng ta.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Được rồi, nếu ngươi đã không muốn, vậy ta cũng không miễn cưỡng." Chương 1718
Sau khi nói xong, khí tức của Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến đổi.
Dáng vẻ lười biếng biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một dáng vẻ lạnh lẽo vô tình.
Đồng thời, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể hắn phát ra.
Sắc mặt mấy vị Hóa Thần đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn thay đổi, trong cảm nhận của bọn hắn, dường như trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh có một con hung thú thao thiên thức tỉnh, sắp nhắm người mà phệ.
"Công, công tử!"
Thực lực cường đại, cảm giác mẫn cảm nhất, mấy vị Hóa Thần suýt chút nữa vãi cả đái. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lạnh như băng quét mắt bọn hắn một chút, mấy vị Hóa Thần muốn quỳ rồi.
Đây là ánh mắt gì?
Vô tình, lãnh khốc, giống như Tiên đế trên cửu thiên hờ hững nhìn sâu kiến trên mặt đất.
Một cỗ sát khí từ trên thân Lữ Thiếu Khanh tràn ngập, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Hoàng thành.
"Bịchl"
"Bịch!"
"Phụt!"
Vô số tu sĩ thực lực thấp không chống đỡ được cỗ sát ý kinh khủng này, nhao nhao thổ huyết quỳ xuống.
Sắc mặt tái nhợt, thân thể thậm chí linh hồn đều đang run rẩy, toàn thân bất lực, cho dù muốn gào lên cũng không thể gào được.
Ngay cả mấy vị Hóa Thần cũng sắc mặt trắng bệch, bọn hắn cách càng gần nên càng cảm nhận được sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.
Bọn hẳn tin tưởng, Lữ Thiếu Khanh muốn giết bọn hắn, không cần chiêu thứ hai, chỉ cần một lát là có thể xóa bỏ bọn hắn khỏi thế giới này.
Nhan Hồng Vũ cũng tê cả da đầu, công tử muốn làm gì?
Không phải vì ta không muốn làm minh chủ nên muốn giết ta đấy chứ?
Vào lúc mọi người đang sợ hãi, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo giống như hàn phong tháng chạp: "Ta giết người của Thương Lôi tông, đắc tội liên minh cách ngươi."
"Đến lúc đó người khác tới làm minh chủ, chắc chắn sẽ tìm đến ta báo thù, con người của ta ghét nhất phiền toái."
"Nếu đã vậy, ta chỉ có thể giết hết tất cả mọi người ở đây, xong hết mọi chuyện."
Lữ Thiếu Khanh làm cho tất cả mọi người như rơi vào hầm băng, dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh bây giờ khiến không ai hoài nghi hắn đang nói đùa.
Một vị Luyện Hư kỳ, muốn giết bọn hắn, dễ như trở bàn tay, cho dù là tất cả mấy người bọn hắn liên hợp lại cũng vô ích.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nói xong, hai ngón khép lại thành kiếm chỉ về phía mấy vị Hóa Thần.
Kiếm ý vô hình tràn ngập như thủy triều dũng mãnh lao về phía mấy vị Hóa Thần, bao phủ bọn hẳn.
Một nháy mắt, mấy vị Hóa Thần cảm thấy mình đi tới một thế giới kiếm ý.
Ngay cả không khí hít thở cũng tràn ngập kiếm ý kinh khủng.
Kiếm ý dữ dẫn, như tiểu tinh linh nóng nảy cùng nhau tiến lên, muốn xé bọn hắn thành mảnh nhỏ.
"AI"
Mấy vị Hóa Thần ra sức chống cự, sau mấy hơi thở kiếm ý biến mất, nhưng trên người bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều mang tổn thương.
Sắc mặt mấy người bọn hắn hoảng sợ, sau khi tự mình cảm nhận được sự đáng sợ của thực lực Lữ Thiếu Khanh, sợ hãi trong lòng đạt đến mức cao nhất.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa hoàn toàn phát lực, chỉ hơi xuất thủ với bọn hắn mà thôi.
Mấy vị Hóa Thần trước mắt đều là lão cổ đồng tuổi tác mấy trăm tuổi, thậm chí hơn ngàn tuổi, sống lâu như vậy, bọn hắn chuyện gì mà chưa trải qua chứ?
Dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh như hiện tại, bọn hắn rất dễ dàng đoán ra được.
Nếu không Lữ Thiếu Khanh đã sớm chém bọn hắn một kiếm rồi chứ không phải ở đây lề mà lề mề với bọn hắn.
Lúc này mấy vị Hóa Thần lớn tiếng nói với Nhan Hồng Vũ: "Nhan cô nương, cô đồng ý với công tử đi."
"Nhan gia chủ, vị trí minh chủ không phải ngươi thì còn ai, lão phu là người đầu tiên ủng hộ, ai dám phản đối chính là đối nghịch với Ôn Thương ta."
"Đúng vậy, nơi này ngoại trừ Nhan cô nương ngươi, không có ai phù hợp với vị trí minh chủ này hơn."
"Nhan cô nương, ngươi nể tình tất cả mọi người Đông Châu mà gánh lấy gánh nặng này đi."
Mấy vị Hóa Thần suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt Nhan Hồng Vũ.
Bà cô ơi, ngươi không đồng ý, mấy lão già chúng ta đều phải chết đấy.
Nhan Hồng Vũ trợn mắt hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng ta đưa ánh mắt nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn nàng ta: "Cảm thấy không có người giúp ngươi, cho nên không muốn làm minh chủ sao? Không sao!"
Tiếp theo, hừ lạnh một tiếng, lúc này †u sĩ bình thường chung quanh có người kêu thảm, miệng phun máu tươi, ngất đi.
Hơn nữa một phần lớn số người đã hôn mê, dọa cho các tu sĩ khác run lẩy bẩy. Có người muốn chạy trốn, nhưng thân thể tựa như rót đầy chì, không làm gì được.
Hóa Thần Ôn Thương một lần nữa lớn tiếng nói: "Nhan gia chủ, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy chư vị đồng đạo chết thảm sao?"
"Ngươi thân là tu sĩ Đông Châu, lẽ ra nên xuất một phần lực vì Đông Châu, phải dám đảm đương, ngươi làm minh chủ đi!"
Tu sĩ chung quanh cũng vội vàng quát lên: "Đúng vậy, Nhan gia chủ, minh chủ không phải ngươi thì còn ai."
"Mong rằng Nhan gia chủ đáp ứng!"
Ngươi không đáp ứng, chúng ta sẽ phải chết.
Ôn Thương cùng vài vị Hóa Thần khác hơi liếc mắt ra hiệu, cùng nhau chắp tay với Nhan Hồng Vũ: "Ra mắt minh chủ!"
Tu sĩ khác cũng vội vàng học theo: "Ra mắt minh chủ."
Mặc dù Nhan Hồng Vũ rất trẻ trung, tư lịch không đủ, thực lực không đủ, điểm xuất sắc nhất của nàng ta có lẽ là bản thân có chút nhan sắc và năng lực.
Có chút mỹ mạo, dáng dấp không khó coi, có thể chấn hưng Nhan gia, năng lực không tệ.
Nếu là bình thường, trong mắt đám Hóa Thần như Ôn Thương chẳng đáng là gì.
Nhưng, hiện tại, bọn hắn không thể coi thường Nhan Hồng Vũ.
Không còn cách nào khác, ai bảo sau lưng Nhan Hồng Vũ là một vị đại thân?
Một vị tồn tại Luyện Hư kỳ đủ để khiến bất kỳ thế lực nào thăng thiên, trở thành thế lực đỉnh cấp.
Mấy người Ôn Thương thậm chí trong lòng âm thầm suy đoán quan hệ giữa Lữ Thiếu Khanh và Nhan Hồng Vũ.
Nếu nói không có chút cẩu thả, đánh chết bọn hắn cũng không tin.
Không có chút cẩu thả, Lữ Thiếu Khanh sẽ làm như vậy sao?
Nghĩ tới đây, tu sĩ tâm tư nhanh nhẹn như Ông Thương càng thêm kính Sợ.
Nhan gia sắp bay cao rồi.
Tương lai có lẽ có một vị con rể Luyện Hư kỳ, cmn ai có thể gánh được nữa đây?
Thế lực đệ nhất Đông Châu không phải Nhan gia thì còn ai?
Không ít tu sĩ đã nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để tạo mối quan hệ với Nhan gia.
Những thế lực có khúc mắc với Nhan gia thì lúc này lại sợ tè ra quần.
Đối mặt với thỉnh cầu của đám người, Nhan Hồng Vũ lại một lần nữa cảm nhận được áp lực cực lớn.
Mà Lữ Thiếu Khanh lúc này cũng đã lặng lẽ thu hồi khí tức của mình.
Hắn không tiếp tục mở miệng, để Nhan Hồng Vũ tự quyết định.
Nhan Hồng Vũ lựa chọn tin tưởng hắn, dù là lúc đối mặt với mấy người Ngao Thương, Mị Phi cũng có thể chống đỡ được áp lực, kiên quyết đứng về phía hắn.
Đây chính là hồi báo của hắn đối với Nhan Hồng Vũ.
Thế lực lớn nhỏ Đông Châu tạo thành liên minh đối phó ma tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận