Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1377: Chẳng trách lão đầu Tương Quỳ kia nhớ mãi ngươi không quên

Chương 1377: Chẳng trách lão đầu Tương Quỳ kia nhớ mãi ngươi không quênChương 1377: Chẳng trách lão đầu Tương Quỳ kia nhớ mãi ngươi không quên
Lữ Thiếu Khanh cầm trường kiếm trong tay, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, bễ nghễ thiên hạ.
Tương Quỳ ngạc nhiên, tiểu tử này, lợi hại như vậy?
Đây chính là phản kích của Tế thần vậy mà lại bị hắn hóa giải?
Đây không phải quái vật Nguyên Anh kỳ nho nhỏ mà là Tế thần, tồn tại mạnh nhất thể giới này.
Ả ta không phải chỉ tiện tay phản kích, mà là một kích phẫn nộ, vậy mà lại bị Lữ Thiếu Khanh hóa giải?
Sao hắn có thể làm được?
Tương Quỳ kinh ngạc, Tế thần cũng kinh nghỉ bất định.
Ánh mắt Tế thần mang theo kiêng kị, cũng có phẫn nộ, cắn răng: "Ngươi là ai?
Sương mù màu đen không có bất kì tác dụng gì đối với Lữ Thiếu Khanh, ngược lại hình như còn có dấu hiệu bị Lữ Thiếu Khanh khắc chế.
Nói cách khác, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, sương mù màu đen mất đi tác dụng.
Tế thần cúi đâu nhìn bàn tay phải của mình, xấu xí vết sẹo nằm trên cánh tay phải chói mắt như vậy, cho nên, Tế thần khẳng định, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải nhân loại bình thường.
Thậm chí, có khả năng không phải nhân loại.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Đừng nóng giận, mọi người ngồi xuống, từ từ nói chuyện, có được không?”
"Nói chuyện?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tế thần mang theo sát khí nồng đậm, sát ý lưu chuyển trên người, ánh mắt sắc bén hận không thể nuốt sống Lữ Thiếu Khanh.
"Nhân loại đê tiện như ngươi cũng xứng nói chuyện với ta?"
"Chém chém giết giết có cái gì tốt?" Lữ Thiếu Khanh không tức giận mà hòa ái dễ gần, thậm chí cố gắng để lộ nụ cười anh tuấn của mình ra.
"Cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng, tất cả mọi người đều là sinh vật của thế giới này, cần gì phải đánh nhau tới mức ngươi chết ta sống chứ?"
Haizz, tên khốn Đại sư huynh không đáng tin cậy, chỉ đành dựa vào người làm sư đệ như ta vậy. Đúng là cái tên không khiến người ta bớt lo.
Hi vọng Tế thần xem trọng nhan sắc của mình.
Ta chỉ bán tiếng cười không bán thân đâu đấy.
Tế thần lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, rồi lại lạnh lùng nhìn sang Kế Ngôn đang đột phá, ả ta cười lạnh: "Muốn kéo dài thời gian cho hắn?"
"Thông minh" Lữ Thiếu Khanh không keo kiệt nịnh nọt, lập tức xổ ra một tràng: "Ngươi chẳng những dung mạo xinh đẹp, người cũng thông minh nữa."
"Ngươi là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất mà ta từng gặp, chẳng trách lão đầu Tương Quỳ kia nhớ mãi ngươi không quên."
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi muốn chết!" Tương Quỳ từ đẳng xa giết tới. Tương Quỳ tức chết rồi.
Ta trêu chọc ngươi sao?
Tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm đấy.
Móa nó, nếu không phải ta cố ky đại lão đứng sau lưng ngươi, ta nhất định đánh chết ngươi.
Trong tay Tương Quỳ cầm đồng tiền kim sắc, hận không thể đập thẳng vào mặt Lữ Thiếu Khanh, đập cho cái miệng thúi kia nhão nhoẹt.
"Ngươi xem, ông ấy ngại đấy." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tương Quỳ, dáng vẻ những gì ta nói đều là sự thật.
"Ngậm miệng!" Tương Quỳ gầm thét.
Sắc mặt Tế thân không hề có bất kỳ ba động gì, giống như với ả ta mà nói, những thứ gọi là tình cảm này chẳng có chút ý nghĩa gì.
"Giao Tiên Lưu kiều ra, thần phục ta, tha cho ngươi khỏi chết."
"Ta cũng muốn giao lắm." Lữ Thiếu Khanh giơ hai tay nhún vai: "Ta nói, ta không lấy ra được, ngươi tin ta không?"
Ánh mắt Tế thần lạnh đi, sương mù màu đen trong nháy mắt tăng vọt, tựa như muốn lập tức xuất thủ.
"Ta nói thật đấy." Lữ Thiếu Khanh vội vàng hét lớn: "Có chuyện gì từ từ nói có được không?"
"Chém chém giết giết, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể nắm thóp được ta sao?"
"Ngươi không sợ ta làm gì đó Tiên Lưu kiều à?"
Ánh mắt Tế thần hơi thay đổi, sâu trong đáy mắt ẩn giấu một tia kiêng kị. Ả ta và nanh vuốt của ả ta quỷ dị, nhưng biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh cũng khiến ả ta cảm thấy quỷ dị.
Chưa có một nhân loại bình thường nào có thể khắc chế sương mù màu đen cả.
Nên biết, lai lịch sương mù màu đen rất lớn, tuyệt đối không phải là thứ nhân loại có thể tưởng tượng được.
Nhưng!
Tế thần dù sao cũng là Tế thần, ả ta vung tay lên, sương mù màu đen một lần nữa cuốn tới, như một con hắc xà lớn, phun ra chất độc, bao phủ Lữ Thiếu Khanh và Tương Quỳ bên trong.
Sương mù màu đen xoay quanh mà tới, vây khốn hai người.
Trong tiếng thét gào phát ra khí tức quỷ dị, quang mang không ngừng phụt ra hút vào dường như có thể thôn phệ linh hồn.
Lữ Thiếu Khanh không động thủ, Tương Quỳ hừ lạnh một tiếng, đồng tiền trong tay sáng lên quang mang kim sắc.
Quang mang kim sắc băn ra bốn phía như mặt trời chói sáng hào quang, xua tan hắc ám.
Sương mù màu đen chung quanh bị quét sạch sành sanh, hiệu suất còn nhanh hơn cả Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh lộ ra ánh mắt kinh ngạc, đồng tiền trong tay Tương Quỳ ít nhất cũng là pháp khí lục phẩm trở lên, thậm chí, có thể là thất phẩm.
Lúc này nước bọt của Lữ Thiếu Khanh ứa ra, pháp khí thất phẩm đấy.
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm nói: "Không tử tế, có đồ tốt như vậy mà vẫn che giấu, lấy ra từ sớm là được rồi." Sau đó hăn lại ngọt ngào kêu lên: "Gia gia, có thể tặng ta không?"
Bên này Tương Quỳ tay nâng đồng tiền, trợn mắt nhìn Tế thần, khí thế cường đại khiến ông ta lộ ra uy phong lãm liệt, đạo phong tiên cốt.
Một tiếng gia gia của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng ông ta giận dữ, cơ thể khẽ run rẩy, khí thế vất vả lắm mới ngưng tụ được lập tức sụp đổ trong nháy mắt.
Khốn kiếp!
Tương Quỳ gầm thét một tiếng: "Ngươi câm miệng cho tai"
Từng gặp người đáng ghét nhưng chưa từng gặp ai đáng ghét như tiểu tử khốn kiếp này.
Giờ đang là tình cảnh gì?
Không lo nghĩ cách thoát thân mà còn để mắt tới đồ của ta? Có ai đáng ghét như tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận