Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1827

Chương 1827
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Cái gì? Điểm Tinh phái bị diệt?”
“Giả à? Điểm Tinh phái hay Thiên Cung môn? Tại sao lại bị diệt?”
“Đáng chết, Điểm Tinh phái bị diệt, chẳng lẽ ma tộc có thể nhẹ nhàng chiếm cứ toàn bộ Yến Châu?”
“Mộc Vĩnh là ai? Mạnh như vậy sao?”
“Ma tộc Mộc Vĩnh này phải lợi hại như thế nào? Sao có thể diệt được Điểm Tinh phái?”
“Chậm đã, ta nhớ trước kia cũng có một kẻ tên Mộc Vĩnh đã giết chết trưởng lão của Mị gia và Ngao gia? Là hắn sao?”
“Không xong rồi.”
Tin tức Điểm Tinh phái bị diệt tựa như cơn lốc cuốn sạch toàn bộ Trung Châu.
Người Trung Châu bên này lập tức cảm nhận được được áp lực nặng nề.
Một cảm giác nguy cơ hiện lên trong các thế lực lớn nhỏ.
Yến Châu nằm ở phía đông bắc Trung Châu, giáp giới trực tiếp với Trung Châu.
Ma tộc chiếm lĩnh Yến Châu, lấy Yến Châu làm căn cứ tân tiến có thể trực tiếp giết đến Trung Châu.
Lần này rất nhiều thế lực Trung Châu đều luống cuống, đặc biệt là những môn phái, gia tộc ở góc đông bắc Trung Châu thì đêm càng không thể say giấc.
Một khi ma tộc tiến công Trung Châu, thế lực góc đông bắc này sẽ đứng mũi chịu sào.
Lúc ăn dưa xem kịch sẽ cảm thấy đắc ý, còn lúc chợt phát hiện mình là nhân vật chính, loại tâm trạng này có thể dùng hình ảnh trăm ngựa chạy qua đầu để hình dung.
Ngũ gia tam phái bên này cũng hơi hoảng hốt.
Sao Điểm Tinh phái lại đột nhiên bị diệt vậy?
Nhưng mà, ngoại trừ Giản gia cùng Thiên Cơ Các, những thế lực khác đều tạm thời chưa biết nguyên nhân thực sự khiến Điểm Tinh phái bị diệt.
Nhưng bất kể như thế nào, hiện tại Điểm Tinh phái bị diệt, ma tộc có thể thuận thế chiếm lĩnh toàn bộ Yến Châu, áp lực trong nháy mắt đã kéo tới bên Trung Châu.
“Xuất binh đi!”
“Đây là thời điểm xuất ra thực lực, để ma tộc biết sự lợi hại của ngũ gia tam phái Trung Châu chúng ta.”
“Không thể lại để cho ma tộc càn rỡ tiếp được, đây là thời điểm nhân tộc tung ra thực lực thật sự của mình.”
“Chỉ ma tộc thôi, trước mặt Trung Châu chúng ta, không chịu nổi một kích!”
“Để ma tộc biết, Trung Châu không phải Yến Châu.”
Thế lực Trung Châu bắt đầu hành động.
Bọn hắn có thể dễ dàng tha thứ ma tộc gây chuyện ở bên Yến Châu, đánh tan nát Yến Châu cũng được nhưng bọn hắn không muốn ma tộc dẫn chiến hỏa đến bên Trung Châu này.
Lấy ngũ gia tam phái cầm đầu các thế lực lớn nhỏ nhanh chóng thương nghị quyết định xuất binh quy mô lớn đến Yến Châu.
Bọn hắn muốn tiếp tục khống chế chiến trường ở Yến Châu, cố gắng hết sức không để ma tộc bước vào Trung Châu.
Thế lực Trung Châu một khi phát lực, sức mạnh bày ra sẽ vô cùng kinh khủng.
Nhóm người Lữ Thiếu Khanh còn chưa về tới Lăng Tiêu Phái đã biết được hành động của Trung Châu từ Thiên Cơ Bài.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đọc Thiên Cơ Bài không kìm được cảm thán: “Đám Trung Châu chó thật, trước đó quả nhiên là đang xem kịch.”
Khi lợi ích của bản thân bị uy hiếp, Trung Châu bên kia đã thực sự hành động.
Chỉ riêng thế lực hưởng ứng đã xuất động trên mười vạn tu sĩ, nghe nói đây chỉ là quân tiên phong, bởi vậy có thể thấy được nội tình thâm hậu của Trung Châu.
Mặc dù đại đa số đều là tu sĩ cấp thấp, nhưng mà đã đủ để kinh thế hãi tục.
Đồng thời, ngũ gia tam phái cũng quyết định phái đi vài vị tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Cho dù là chiến lực đỉnh cao hay tu sĩ cấp thấp, Trung Châu đều chiếm ưu thế tuyệt đối.
Tiêu Y hiếu kì lại gần: “Nhị sư huynh, nói như vậy, lần này ma tộc chết chắc?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, không đồng ý với cách nói của Tiêu Y: “Đừng nghĩ ma tộc cùi bắp đến như vậy.”
Tiêu Y cười khì khì nói: “Nhưng bọn hắn đều chịu thiệt từ Nhị sư huynh mà.”
Không còn cách nào khác, những gì Tiêu Y trải nhiệm đều quá cao cấp.
Cho dù là Thánh địa hay ở Thập Tam Châu, ma tộc tìm Lữ Thiếu Khanh gây chuyện đều phải chịu thiệt.
Mỗi lần một lần đều bị Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thu thập cho nên Tiêu Y có một loại ảo giác đó là ma tộc quá cùi bắp.
Lữ Thiếu Khanh gõ đầu Tiêu Y một cái: “Ngốc, đừng kiêu ngạo!”
Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không vì vậy mà kiêu ngạo, không phải ma tộc quá yếu, mà là Lữ Thiếu Khanh hắn quá mạnh.
Một khi ma tộc đối bính với tu sĩ nhân tộc bình thường thì tu sĩ nhân tộc sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
Tiêu Y che trán, hiếu kỳ hỏi: “Nhị sư huynh, huynh nói ma tộc có thể có âm mưu, huynh đoán được là âm mưu gì không?”
“Ta đoán cái quả cầu.” Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Ta cũng không phải con giun trong bụng Thánh chủ cứt chó, làm sao ta biết được hắn muốn làm gì?”
Thánh Chủ ma tộc có thể nói là tồn tại đáng sợ nhất, mạnh nhất Lữ Thiếu Khanh gặp phải từ khi xuất đạo đến nay.
Thực lực mạnh hơn hắn, đầu óc cũng không thể đần hơn hắn.
Lữ Thiếu Khanh đối đầu ai cũng có thể chiếm được tiện nghi, duy chỉ có đối mặt Thánh Chủ, hắn không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì.
Lữ Thiếu Khanh biết lần này Thánh Chủ có chuyện lớn cần làm, nhưng hắn không đoán ra được Thánh Chủ muốn làm gì.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh cũng không lo lắng, hắn duỗi lưng một cái, nói: “Mặc kệ ma tộc muốn bày âm mưu quỷ kế gì, chúng ta trở về môn phái, bảo vệ tốt một mẫu ba tấc đất của mình, yên lặng theo dõi kỳ biến rồi hẵng tính.”
Ta về nhà, đóng cổng lại, để tâm gì hồng thủy ngập trời bên ngoài chứ.
Sau khi duỗi lưng một cái, Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng với Kế Ngôn: “Huynh muốn ra ngoài đánh nhau thì bây giờ huynh cút xuống thuyền đi.”
Kế Ngôn thờ ơ.
Hắn nhắm mắt ngồi ở đầu của phi thuyền, tâm vô bàng vụ, chuyên tâm tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn nói với Kha Hồng: “Tổ sư, người xem, cái tên không chút lễ phép, đánh huynh ấy, đánh mông huynh ấy.”
Kha Hồng cũng nhắm mắt dưỡng thần, thờ ơ.
Lữ Thiếu Khanh thấy không ai để ý đếnmình, thở dài một tiếng: “Người lớn, người nhỏ đều chẳng chút lịch sự, Lăng Tiêu Phái, tiêu rồi!”
“Tiêu rồi!”
Kha Hồng không nhịn được, mở to mắt, quát to một tiếng: “Tiểu tử, ngậm miệng!”
Kha Hồng rất đau đầu, ông bỗng nhiên cảm nhận được sâu sắc sự khó khăn của Thiều Thừa.
Dưới gối có một đồ đệ như vậy, nhất định rất đâu đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận