Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1657

Chương 1657Chương 1657
Lữ Thiếu Khanh nhìn vết nứt trên mặt nhãn kia, lòng càng đau đớn hơn.
Hắn hi vọng vết nứt này nằm trên người hắn biết chừng nào.
Đây là linh thạch sáng bóng lấp lánh đấy.
Lữ Thiếu Khanh vừa phun cho trữ vật giới chỉ đầy nước bọt vừa lấy vật liệu từ trong trữ vật giới chỉ ra, sau đó tùy tiện ném sang bên cạnh, trong hư không lại khắc hoạ trận văn.
Rất nhanh, một trận pháp ẩn nấp, cảnh báo nhanh chóng bố trí xong trong sự khắc họa của hắn.
Trận pháp không cao cấp lắm nhưng với Lữ Thiếu Khanh bây giờ mà nói, đây là trận pháp tốt nhất hắn có thể bố trí được rồi.
Sau khi bố trí xong trận pháp, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời tiến vào trong trữ vật giới chỉ.
Trong Thời Quang Ốc lại lộ ra vài phần thê thảm, mang theo đìu hiu, hư hỏng bên ngoài đã ảnh hưởng vào bên trong.
Tuy nhiên so với trước đây có ba vết nứt, tình hình cũng không phải rất tồi tệ.
Trên thực tế, Lữ Thiếu Khanh không cho nó linh thạch tu bổ, dựa vào bản thân trữ vật giới chỉ cũng có thể chậm rãi khôi phục, nhưng cần thời gian rất dài.
"Móa.' Lữ Thiếu Khanh tiến đến, phẫn nộ vỗ bàn một cái, lực phản chấn khiến hắn đau kêu to lên: "Ối!"
Lữ Thiếu Khanh lấy Mặc Quân kiếm ra, dùng sức đập vào trên mặt bàn. Mặc Quân nhảy ra, hô to: "Đau, đau quá, lão đại, nhẹ một chút."
Lữ Thiếu Khanh cong ngón tay búng ra, búng Mặc Quân đi, trừng mắt nó nói: "Cấp sáu rồi, giết không được người, ngươi còn không gõ nổi cái bàn? Ta cần ngươi làm gì?"
Mặc Quân cụp đuôi ngoan ngoãn chạy sang một bên, nhận mệnh: "Gõ, gõ, lão đại ngươi gõ đi."
Lữ Thiếu Khanh lúc này mới đập cho Mặc Quân kiếm rầm rầm rung động, gào thét với quan tài: "Ngươi xuất thủ sớm một chút thì chết sao?"
"Nhất định phải chờ đến cực hạn à?”
"Còn nữa, ngươi cản nhiều một chút thì có thể chết sao? Ngươi cản nhiều một chút thì ta cũng đâu cần bị thương nặng như vậy." "Ngăn cản chút xíu giống như rùa đen rụt đầu, nào, hôm nay ta viết luôn cho ngươi hai chữ rùa đen."
Lữ Thiếu Khanh lấy bút lông ra, đưa tay lên cầm linh bài như cưỡng ép con tin hét lớn với quan tài: "Ngươi còn lời gì để nói nữa không?"
"Ngươi muốn cái gì?" Một đạo thần niệm truyền đến, mang theo phẫn nộ, còn có mấy phần bất đắc dĩ.
"Cho ta thêm vài môn công pháp lợi hại hơn đi, gặp loại tự bạo binh này ta cũng có thể có sức tự vệ."
"Không phải vạn bất đắc dĩ không cần ngươi xuất thủ, đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Phần nhiều là vì muốn tốt cho ta, bà nội nó, xuất thủ một lần, tiền phí xuất thủ một hai cái mục tiêu nhỏ, mọe nó ai chu cấp cho nổi. Trầm mặc thật lâu, cuối cùng quang mang lóe lên, mặt bàn xuất hiện một môn công pháp.
Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm!
Lữ Thiếu Khanh vui mừng không nói hai lời, lập tức thác ấn xuống.
Vừa thác ấn vừa đọc kỹ, thác ấn xong hắn cũng vừa đọc hết.
Hắn tỏ ra vẻ ghét bỏ với quan tài: "Không phải Tinh, mà là Nguyệt, nghe như cái tên nữ nhân mới đặt ấy."
"Ngươi không phải là nữ nhân đấy chứ?"
"Còn nữa, động một chút là đen chữ Tiên ra, nghe cứ như Hội chứng Chunibyo ấy"
“Tệ quát! Lúc ta tung chiêu cũng ngại không dám gọi tên chiêu thức ấy."
"Cái tên này không được, đổi, tranh thủ đổi thôi."
Không nhịn được nữa!
Thần niệm truyền đến: "Cút!"
"Hẹp hòi!" Lữ Thiếu Khanh ngoài mạnh trong yếu quát: "Ma quỷ như ngươi mà cũng dám phách lối với ta?"
"Ta niệm tình ngươi là ma quỷ ta mới không so đo với ngươi đấy."
Tiểu đệ Tử Quỷ hình như càng ngày càng tỉnh táo.
Móa nó, sau này sẽ không giở trò ma quỷ đấy chứ?
Sợ rồi à, được rồi, vẫn nên biết dừng lại đúng lúc, coi như ta chịu chút thiệt thòi vậy.
Sau đó hắn lấy linh thạch của mình ra.
Măng thì mắng, cho vẫn phải cho, dù có đau lòng đến mấy thì lúc này cũng không thể tiết kiệm linh thạch.
Giờ vẫn phải đổi linh thạch lấy thời gian, khoảng thời gian tiếp đến, hắn là một thương binh, chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ, không thể nghênh địch.
Lỡ như lại gặp phải tự bạo binh nào, hắn sẽ thật sự đi đời mất.
Một ngàn vạn, hai ngàn vạn, tám ngàn vạn, một trăm triệu, một trăm ba mươi triệu.
"Hề Ung, ta ân cần thăm hỏi cả nhà ngươi!" Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến mức chảy nước mắt.
Một trăm ba mươi triệu viên linh thạch cứ thế không còn nữa, trước đó một trăm năm mươi triệu, giờ chỉ còn lại hai ngàn năm trăm vạn.
Giờ Lữ Thiếu Khanh chỉ muốn xuống dưới đó tóm lấy Hề Ung, tát cho lão ta mấy cái bạt tai. Không có việc gì làm chơi trò tự bạo làm gì?
Bạo cho linh thạch của hắn không còn gì nữa rồi.
Lữ Thiếu Khanh lui ra ngoài, nhìn trữ vật giới chỉ khôi phục như ban đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, không thể xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì.
Nhưng vừa nghĩ tới dùng nhiều linh thạch như vậy, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy hốc mắt của mình lại ướt rồi.
Đau lòng quá.
Lại là một đêm trở lại trước giải phóng.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, thân thức quét qua, phạm vi phương viên mấy ngàn dặm thu hết vào mắt.
Hắn cách nơi Hề Ung tự bạo khoảng mấy trăm dặm nhưng vị trí của hắn vẫn thuộc về trung tâm vụ bạo tạc.
Mặt đất như bị lật đi một tầng thật dày, càng gần trung tâm vụ nổ thì mặt đất bị lật càng sâu.
Mặt đất tạo thành một hố sâu khổng lồ, càng đến gần chính giữa thì càng sâu.
Trong phạm vi mấy ngàn dặm, mặt đất bị lật đi, bất kỳ vật gì trên mặt đất đều bị chôn vùi hóa thành hư vô.
Vô số khe hở tung hoành giao thoa, vô số nham tương từ trong khe hở tuôn ra bốc lên nhiệt độ bừng bừng.
Có thể nói phạm vi trong mấy ngàn dặm đều triệt để bị hủy diệt, tạo thành hủy hại ở mức độ khác nhau. Lữ Thiếu Khanh thấy thế, lắc đầu, trong lòng sợ hãi không thôi.
Uy lực tự bạo của một Hóa Thần quá mạnh, trong phạm vi bạo tạc của nó, hết thảy tồn tại đều hóa thành bột mịn.
Tuy nhiên, điều này với Lữ Thiếu Khanh mà nói cũng là một chuyện tốt, chung quanh đều nổ không còn gì nữa, chỗ hắn đang ngồi tạm thời sẽ không có ai phát hiện.
Lữ Thiếu Khanh hiện tại bị thương nghiêm trọng, ở chỗ này hẳn lại có thể an tâm dưỡng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận