Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 809 - Chưa từng nghe qua



Chương 809: Chưa từng nghe quaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Miêu Á giật thót, bị hắn nhìn thấu rồi sao?Tên này có thể biết trong lòng ta suy nghĩ gì sao?Nhưng nàng ta kiên quyết không thừa nhận, nhíu mày: “Ta không rõ ngươi nói cái gì.”“Đừng giả bộ.” Lữ Thiếu Khanh lột trần chút tâm tư nhỏ nhoi kia của Miêu Á: “Không phải ngươi muốn tiếp cận chúng ta gây hiểu lầm với Câu gia để không phải gả vào nhà họ Câu sao?”Trong lòng Miêu Á chấn động, trong lòng một lần nữa kinh hãi, tên này, thông minh như vậy sao?Dù sao cũng là người trẻ tuổi, bị lột trần tâm tư, gương mặt Miêu Á lộ vẻ bối rối, trong lúc nhất thời không biết đáp lại ra sao.Rất lâu sau, Miêu Á mới hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”“Chẳng định làm gì cả, ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi.” Lữ Thiếu Khanh xoay người sang chỗ khác, nhảy lên trên nóc nhà: “Đừng gây thêm rắc rối cho chúng ta thì chúng ta cũng mặc kệ ngươi muốn làm gì.”Miêu Á yên lặng rời đi.Kế Ngôn hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Kế phản gián?”“Kế phản gián cái gì.” Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Cô nàng kia muốn chúng ta làm thương giáo à, ngây thơ.”Ngay từ đầu, Lữ Thiếu Khanh đúng là thực sự không biết vì sao Miêu Á lại mời bọn họ đến Miêu gia làm khách.Sau khi đến Miêu gia, Lữ Thiếu Khanh liền biết được Miêu gia có ý định móc nối quan hệ, làm thông gia với Câu gia từ trong những hạ nhân đi qua đi lại.Sau khi hắn liên tưởng lại lúc ấy hắn đã thu thập Câu Tô thảm như thế nào nhưng Miêu Á ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái thì hắn đã đoán ra Miêu Á muốn làm gì.Lữ Thiếu Khanh đề nghị Kế Ngôn: “Đi thôi, cua cô nàng này về tay, để cô nàng biết thế nào gọi là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo. Chúng ta không thể chịu thiệt được.”“Ấu trĩ!” Kế Ngôn không thèm để ý đến Lữ Thiếu Khanh, tự tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống.Lữ Thiếu Khanh vẫn nằm trên nóc nhà, nhìn bầu trời mờ tối, cười khì khì: “Ba nhà thân mật không khoảng cách? Thân huynh đệ thì lại ồn ào đòi chia nhà sao...”Có người tới cửa muốn khiêu chiến Cung gia.Ba ngày sau sẽ đấu với Cung gia một trận.Tin tức này nhanh chóng truyền khắp Tam Võ thành.Mọi người lần lượt chấn động tinh thần, bao lâu rồi?Bọn hắn không thể nào nhớ nỗi lần gần đây nhất là khi nào.Dám khiêu chiến ba nhà của Tam Võ thành, chuẩn bị sẵn để đi chết đi.Người Tam Võ thành rất tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào chạy đến khiêu chiến Cung gia?Tuy nhiên tiếp theo, lại có mấy tin tức truyền bá khắp Tam Võ thành.Thiếu gia chủ Câu gia Câu Tô bị người ta đánh gãy chân, các tiểu thư, công tử ca đi tụ hội với hắn ta cũng bị đánh cho một trận, còn bị cướp sạch sành sanh.Tiểu thư Miêu gia, Miêu Á lại mời người đánh gãy chân Câu Tô và khiêu chiến Cung gia về Miêu gia.Không ít người sau khi nghe thấy tin tức này, tinh thần hóng chuyện cháy hừng hực.“Không phải nguyên nhân vì tiểu thư Miêu gia đấy chứ?”“Tranh giành tình nhân, ra tay đánh nhau?”“Đây không phải là nhân tình của Miêu gia vẫn luôn giấu kín, giờ biết sắp gả cho Câu gia cho nên mới xuất hiện đấy chứ?”“Khiêu chiến Cung gia là để thể hiện thực lực với Miêu gia sao?”“Miêu gia không sợ đắc tội với Câu gia và Cung gia à?”Tuy nhiên, rất nhanh, tin hai người Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đại náo Miêu gia, còn đả thương đệ đệ gia chủ Miêu gia đã nhanh chóng truyền ra khiến người Tam Võ thành đều sững sờ.Bọn hắn không hiểu rốt cuộc trong chuyện này đã xảy ra việc gì?Không phải bọn hắn là người Miêu gia mời tới sao?Sao lại làm náo loạn ở Miêu gia?Cho dù như thế nào, không ít người trong lòng vô cùng mong chờ.Thậm chí có người khẳng định: “Ba ngày sau chắc chắn sẽ có trò hay để xem.”Ba gia tộc Tam Võ thành đã cắm rễ ở đây hơn ngàn năm, đã sớm thâm căn cố đế.Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám trêu chọc bọn hắn như vậy, người chọc giận bọn hắn đã sớm hóa thành một đống xương trắng rồi.Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.Sáng sớm hôm nay, vô số tu sĩ Tam Võ thành đã lần lượt xuất động muốn đi làm quần chúng ăn dưa bở.Nhưng kết quả đã khiến bọn hắn thất vọng.Ngoài vạn dặm, người của ba nhà đã kéo một sợi dây cảnh giới, không cho phép những người khác vượt qua đường dây này đi xem trò vui khiến người Tam Võ thành thất vọng đến cực điểm.Có người âm thầm suy đoán: “Không phải là ba gia tộc cảm thấy đánh không lại đối phương, không dám để cho chúng ta đi xem đấy chứ?”“Có lý...”Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đi tới địa điểm đã hẹn trước với Cung gia.Nơi đó cách Tam Võ thành khoảng mười vạn dặm.Sau khi đến đây họ thấy người ba nhà đã đến đây từ sớm.Miêu gia cùng Câu gia đứng ở đằng xa, đứng xa xa nhìn, trong đó Miêu Hoành Tuấn tự mình dẫn đội, đi theo bên cạnh đều là cao thủ Kết Đan kỳ trở lên.Bên Câu gia cũng không kém gì, trong đám người có Câu Tô Lữ Thiếu Khanh từng quen biết đang nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không hề quan tâm, còn phất phất tay với Câu Tô, đứng từ xa hét lên: “Câu huynh, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ.”Trong lòng Câu Tô càng nổi giận hơn, hắn ta gầm rú lên với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.”Một người trung niên bên cạnh khẽ quát một tiếng: “Câm miệng cho ta.”“Tên cuồng vọng, ngươi đang tìm chết đấy.” Bỗng nhiên, trong đội ngũ Cung gia có một thiếu nữ tử sam mở miệng, ánh mắt nàng ta vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.“Ngươi là ai?” Lữ Thiếu Khanh hỏi.“Cung gia, Cung Tử Sương! Biết tên ta là vinh hạnh của ngươi đó!” Thiếu nữ vô cùng ngạo nghễ, ngữ khí cao cao tại thượng.Lữ Thiếu Khanh dùng tay trái ngoáy lỗ tai, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Chưa từng nghe tới...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận