Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2117: Chương 2117

Chương 2117: Chương 2117Chương 2117: Chương 2117
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Dáng vẻ của hắn đã khôi phục lại hình dáng lúc hắn ta rơi vào nơi này.
Kế Ngôn ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu, chính là tinh không sáng chói.
Kế Ngôn một bước phóng ra, thoát khỏi nước sông, đi lên trên bờ.
Hắn ta nhìn dòng sông chảy xiết bên dưới, bàn tay hắn ta mở ra, một tỉa sáng màu bạc trong tay hắn ta.
Tia sáng màu bạc lấp lóe, giống với màu sắc dòng sông bên dưới. Hắn ta nhìn chằm chằm tia sáng màu bạc trong tay thật lâu, cuối cùng tâm thần chắc chắn, tia sáng màu bạc tiến vào trong cơ thể hắn ta. “Âm.”
Trong cơ thể dường như phát ra một tiếng oanh minh, thương thế của hắn ta khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Không thể khôi phục lại hoàn hảo trạng thái, nhưng cũng khôi phục hơn phân nửa.
Kế Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, kiếm ý trên người xuất hiện, phát ra âm thanh sắt thép va chạm, giống như đang hoan hô.
Tiếp đến, âm thanh biến mất, bọn chúng lại như ác lang nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt Kế Ngôn biến mất, dòng sông lớn cuồn cuộn không ngừng biến mất.
Thần long kim sắc lại xuất hiện trước mắt hắn ta.
Kế Ngôn nhìn thẳng thần long kim sắc, trong mắt thần long kim sắc cũng lộ ra một tia hoảng sợ, nó gào thét một tiếng, thân thể lui lại, chậm rãi tiêu tán trước mặt Kế Ngôn.
Tia chớp màu trắng chung quanh cũng tiêu tán theo. Tiếp theo, kiếp vân lăn lộn, lui ra chung quanh giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Cứ như vậy, Kế Ngôn không cần làm gì cả, chỉ đứng nguyên tại chỗ, kiếp vân chung quanh liền tán đi.
Tuy nhiên vẫn hội tụ trên bầu trời, có điều lần này chạy cao hơn.
Một màn này, lại khiến cho mọi người vây xem mắt trợn tròn.
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiếp vân tán đi, hội tụ trên trời cao nhìn cứ như đang sợ hãi gì đó nên mới trốn lên chô cao hơn.
Tuy nhiên nhìn thấy bóng dáng Kế Ngôn xuất hiện trên bầu trời, hơn nữa khí tức của hắn ta khôi phục rất nhiều, trạng thái trông có vẻ không tệ.
Thiều Thừa hoặc ít hoặc nhiều đầu nhẹ nhàng thở phào.
Bất kể chuyện phát sinh vừa rồi quỷ dị cỡ nào, chỉ cần Kế Ngôn không sao là được. Tiêu Y nói thầm: “Bên trong xảy ra chuyện gì, Đại sư huynh đã làm gì?”
Ai nha, hiếu kì, rất hiếu kì. Thật sự rất muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Kiếp vân đáng ghét, đen thùi lùi, chẳng thể thấy được gì bên trong.
Thiên kiếp cũng coi trọng chuyện bảo mật quyền riêng tư sao?
Ta khinh.
“Không chừng Đại sư huynh thấy thiên kiếp nên nổi sắc tâm, thiên kiếp nổi giận, hắn muốn chết.” Lữ Thiếu Khanh giọng điệu cứng rắn nói xong, bàn tay Thiều Thừa đã vung đến.
“Khốn kiếp, bảo ngươi ngậm miệng, ngươi còn nói.”
Trạng thái của Kế Ngôn hiện tại nhìn đã tốt hơn nhiều, tiểu tử khốn kiếp ngươi không thể nói ít hơn một chút à?
“Cái miệng quạ đen ngươi, câm miệng cho ta.”
Lữ Thiếu Khanh che ngực, rơi lệ: “Con không phải miệng qua đen.” Móa, tên mập chết bầm, ngươi chờ đó, sớm muộn gì cũng đánh ngươi một trận. Tiêu Y che miệng cười, Nhị sư huynh cả ngày nói người ta là miệng quạ đen, giờ đến phiên bản thân hắn rồi à? Thiên đạo có luân hồi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thiên kiếp phía xa, lại nhìn Kế Ngôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặc dù rất muốn ngậm miệng nhưng miệng vân không kìm lại được.
“Còn chưa độ xong nhỉ? Đạo thứ chín đầu?” “Lâu như vậy vẫn chưa đánh xuống à?”
Tiêu Y nhắc nhở: “Đại sư huynh không khiêu khích, hẳn là cho Đại sư huynh một chút thời gian nhỉ?”
Thiên kiếp cũng phải biết lý lẽ chứ.
Tuy nhiên Tiêu Y vừa mới nói xong, Kế Ngôn giơ trường kiếm lên, một lần nữa chỉ lên kiếp vân phía xa trên trời.
Lữ Thiếu Khanh rất vui vẻ: “Nhìn kìa, lại phạm tiện?” Kiếp vân lăn lộn, giống như lại bị chọc giận. Tuy nhiên kiếp vân chỉ đang lăn lộn, sau vài hơi thở, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh đột nhiên co rút.
Hắn nhìn chòng chọc bầu trời cửu thiên, người khác không phát giác nhưng quang cầu kim sắc trong cơ thể hắn kia đang nhảy lên một cái.
Hắn ta phát giác hình như có gì đó đang từ trên trời rơi xuống, tiến vào trong kiếp vân.
Không đợi Lữ Thiếu Khanh có thời gian hiểu rõ, kiếp lôi lăn lộn bắt đầu chuyển động. Một đạo kiếp lôi kim sắc từ trong kiếp vân xuất hiện như một con linh xà nhảy ra, một nửa cơ thể còn giấu trong kiếp vân.
Lại là một đạo kiếp lôi đặc biệt.
Mày Lữ Thiếu Khanh nhăn lại, kiếp lôi đặc biệt.
Kiếp lôi kim sắc dừng lại trong kiếp vân, thò đầu ra, tựa hồ đang quan sát cái gì. Tất cả mọi người thần sắc đại biến, không giống kiếp lôi, nhìn thấy thôi cũng đã khiến trong lòng người ta phát lạnh. Kế Ngôn cũng đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm kiếp lôi phía trên.
Kiếp lôi kim sắc như là một con linh xà, thò đầu ra, chuyển động hai lần.
Cuối cùng!
Một tiếng oanh minh, kiếp vân lăn lộn, kiếp lôi rơi xuống.
Kim quang lóng lánh, xé rách cửu thiên, lao thẳng về phía Kế Ngôn.
Kế Ngôn chuẩn bị kỹ càng, Vô Khâu kiếm đã phát ra quang mang.
Sau một khắc, quang mang kim sắc thay đổi phương hướng giữa không trung, đột ngột quay ngoắt đi, lao thẳng về một nơi xa.
Mục tiêu của nó không phải là Kế Ngôn.
Giữa lôi kiếp xẹt qua chân trời, quang mang kim sắc tưới xuống đại địa, gần như thuấn di đi đến trên đầu Lữ Thiếu Khanh, hung hăng đánh xuống.
Thiểm điện kim sắc rơi lên người Lữ Thiếu Khanh, lôi đình ầm ầm, tóc Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt dựng đứng từng cọng.
"GÌŸn”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng không kịp phản ứng.
Khói trắng bốc lên, hắn từ trên trời té xuống.
Một màn như thế, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Thiều Thừa và Tiêu Y đứng cách Lữ Thiếu Khanh không xa cũng bị dòng điện lưu lại trong không khí làm lông tóc dựng đứng lên.
Mấy người Kha Hồng, Ngu Sưởng một lần nữa đầu óc trống rỗng, không kịp phản ứng.
Thế này gọi là gì?
Thiên kiếp không đi đánh người độ kiếp, ngược lại chạy đi mấy vạn dặm ra tay với người xem à.
Vô lại.
Lữ Thiếu Khanh đã làm chuyện gì khiến người oán trời trách vậy?
Kế Ngôn cũng ngạc nhiên, sau đó khóe miệng hơi vềnh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận