Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2812: Muốn ta đi cùng có âm mưu gì? (length: 6587)

Lữ Thiếu Khanh cái gì cũng tốt, duy chỉ vừa nhắc đến tiên thạch, Quản Vọng liền không nhịn được tức giận.
Cảm giác này giống như bình thường chỉ ăn cơm, đột nhiên có người ném phân vào thức ăn vậy.
Buồn nôn đến nỗi Quản Vọng hận không thể đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
"Không nhắc tới tiên thạch, ngươi không thể sống à?"
"Cũng không phải," Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng, "Nhưng như thế mới thú vị!"
Quản Vọng quát, "Ngươi có phải bị nghiện không?"
"Sao ngươi cứ thích làm như vậy?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ dưới chân Quản Vọng, "Nhìn ngươi tức giận đến giơ chân giơ tay xem mà ghiền!"
Quản Vọng tức chết, muốn nhào qua cắn chết Lữ Thiếu Khanh.
Muốn chọc ta tức chết đúng không?
Sau khi chọc cho Quản Vọng giận đến gần chết, Lữ Thiếu Khanh mới nói, "Ta lại không có yêu cầu ngươi đi cùng, ngươi vội cái gì?"
"Đã bảo ngươi về Quang Minh thành rồi, có ai nói ngươi là sợ chết đâu."
"Hai kẻ bị ta đánh chết mới là sợ chết."
Chưa hết, hắn còn cố ý hỏi Ân Minh Ngọc, "Đúng không, cô nương, sư phụ ngươi về rồi, ngươi cũng đâu dám nói hắn là sợ chết, đúng không?"
Quản Vọng không giận, mà là liếc nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt thanh tĩnh, "Tiểu tử, ngươi đừng có giở cái trò khích tướng đó, ngươi muốn ta đi cùng à?"
Lữ Thiếu Khanh cười hề hề, "Không muốn!"
Má nó!
Quản Vọng lập tức nổi cơn giận, thật tình không muốn hắn đi cùng, thế mà hắn còn cố tình chọc.
"Ngươi bớt bớt cái trò đó đi," Quản Vọng phì phò nói, "Đánh chết ta cũng không đi theo ngươi."
"Ngươi muốn tìm chết, thì tự đi đi!"
Lữ Thiếu Khanh càng cười vui vẻ, "Thật sao?"
Sau đó hắn không nói gì nữa, ra vẻ không để ý, mặc kệ ngươi có muốn đi hay không.
Vẻ mặt đó của Lữ Thiếu Khanh ngược lại khiến Quản Vọng cảm thấy không thật.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ, tiểu tử này đang tính toán cái gì?
Quản Vọng vừa điều khiển phi thuyền tiến lên, vừa dò hỏi, "Tiểu tử, ngươi muốn ta đi cùng, ngươi có tính toán gì?"
Lữ Thiếu Khanh lúc này đã nằm trên boong thuyền, như một con cá ướp muối, "Không có ý gì hết, với lại ngươi cũng đâu có muốn đi cùng."
Quản Vọng nghĩ ngợi rồi lại hỏi, "Nếu như nói ta đi cùng thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh uể oải đáp, "Loại chuyện này làm gì có nếu như? Ngươi cũng đã nói là đánh chết cũng không đi với ta mà."
"Ta nói là nếu như!" Quản Vọng tức giận nói, trong mắt hắn lộ rõ vẻ hiếu kỳ.
Hắn biết rõ tên tiểu tử quê mùa này rất giảo hoạt.
Giống như Tiêu Y đã nói, hắn không bao giờ làm việc vô nghĩa.
Lúc nãy Lữ Thiếu Khanh dùng chiêu khích tướng để hắn đi cùng.
Nghĩ như vậy thì chắc chắn là hắn đang tính toán điều gì.
Mặc dù nói như vậy có hơi hại chết mèo, nhưng hắn vẫn không thể kiềm được sự hiếu kỳ.
Tò mò không biết Lữ Thiếu Khanh đang dự định cái gì?
Ân Minh Ngọc không khỏi nhắc nhở, "Sư phụ, đến lúc đó hắn lại lấy ngươi làm tấm mộc thì sao?"
Quản Vọng chợt giật mình, đúng là có khả năng đó.
Bất quá hắn vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh đã phủ nhận ngay, "Ngây thơ!"
"Tuy nói sư phụ ngươi là cái bàn, nhưng mấy lượng mỡ của hắn so với con kiến trước mặt Thần Vương thì có là gì."
"Thần Vương thổi một hơi là có thể thổi chết hắn rồi, làm cái rắm gì mà tấm mộc."
Quản Vọng tức điên, mắng ai đó hả?
"Đánh rắm, ta đây không phải là béo, mà là tráng!"
"Đúng, đúng, tráng hán, ngươi mau về Quang Minh thành làm phó thành chủ đi, đừng có đi theo ta."
Lữ Thiếu Khanh nói vậy, Quản Vọng lại có chút do dự.
Tên đồng hương khốn kiếp này rốt cuộc muốn làm gì?
Tiêu Y bên này cười hắc hắc nói, "Quản gia gia, ngươi đã muốn biết như vậy, thì cứ đi cùng có sao đâu?"
"Ngươi thông minh như vậy, còn sợ bị nhị sư huynh ta hố chắc?"
"Ta còn dám theo nhị sư huynh ta đi, ngươi có gì mà không dám?"
Vừa nói Tiêu Y vừa lén lút đánh giá Lữ Thiếu Khanh, thấy hắn không có phản ứng, trong lòng cô thầm mừng.
Lời nói của Tiêu Y khiến Quản Vọng hơi ngẩng đầu lên, "Đúng vậy, hắn muốn hố ta? Đâu dễ vậy."
Đồng thời trong lòng đã quyết định.
Chỉ cần hắn duy trì cảnh giác đầy đủ, thì Lữ sư huynh muốn hố hắn cũng hố không được.
Dù sao cũng đã sống hơn ba mươi triệu năm, nếu đến chuyện này cũng không phòng bị được thì hắn đừng hòng mà lăn lộn tiếp.
"Hừ, nếu đã vậy, thì ta sẽ đi theo xem xem cái tên nhãi ranh này định giở trò gì."
Tiêu Y cười tươi như hoa, nhanh chân chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh để báo công.
"Nhị sư huynh huynh xem, vừa nãy em vừa lên tiếng, Quản gia gia liền đồng ý rồi kìa."
Lữ Thiếu Khanh không quan tâm, "Hắn có đi hay không cũng vậy thôi."
Tiêu Y càng cười tươi hơn, "Nhị sư huynh đã tính Quản gia gia đi cùng, chắc chắn là có đạo lý của huynh."
Nói rồi hạ giọng xuống, "Đến lúc đó huynh cần gì thì cứ bảo, em có thể giúp huynh thuyết phục Quản gia gia."
"Quản gia gia vẫn là rất nghe lời của em."
Tiêu Y đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh mà hận không thể móc tim gan ra để Lữ Thiếu Khanh biết rằng Tiêu Y cô rất hữu dụng.
Mục đích của cô làm vậy là không muốn Lữ Thiếu Khanh xem cô như gánh nặng rồi bỏ rơi cô.
Thập tam trọng thiên, cô cũng muốn đi cùng xem sao.
Bỏ lỡ cơ hội này thì cô sẽ hối hận chết mất.
Đại sư huynh đã bỏ rơi cô rồi, cô không muốn lại bị Lữ Thiếu Khanh bỏ rơi thêm một lần nữa.
Lữ Thiếu Khanh nhìn nụ cười tươi rói của cô, chợt cười một tiếng, "Thôi, tùy ngươi!"
"Tuyệt quá!"
Mắt Tiêu Y sáng rỡ, vui vẻ kêu lên, "Vậy mọi người cùng đi thôi."
"Thập tam trọng thiên mà thôi, có gì phải sợ."
Quản Vọng tức chết, "Mà thôi? Ai cho ngươi nói vậy?"
"Nếu thập tam trọng thiên không nguy hiểm, Thần Vương không mạnh mẽ, thì bọn họ làm sao trấn áp được Tiên giới mấy trăm triệu năm?"
"Bỏ cái tâm tự đại của ngươi đi."
Sau đó, Quản Vọng nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Tiểu tử, ngươi thật sự muốn mang nha đầu này đi?"
Không đợi Lữ Thiếu Khanh trả lời, Tiêu Y lập tức lên tiếng, "Quản gia gia, em còn không sợ, bác sợ cái gì?"
"Nhị sư huynh chắc chắn sẽ mang em đi, huynh ấy tính toán kỹ càng hết rồi, tuyệt đối không có vấn đề."
"Nhị sư huynh không có nắm chắc thì tuyệt đối không mang em đi mạo hiểm."
Cô đang nháy mắt điên cuồng ra hiệu với Quản Vọng, ông đừng có nói bậy, đừng đề cập đến chủ đề này.
Nhỡ đâu nhị sư huynh không mang cô theo thì cô sẽ khóc cho ông coi.
Tiêu Y kịp thời chuyển chủ đề, "Quản gia gia, từ chỗ này đến cực nam chi địa mất bao lâu. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận