Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1382: Đối thủ cao cấp không thích hợp với huynh (tt)

Chương 1382: Đối thủ cao cấp không thích hợp với huynh (tt)Chương 1382: Đối thủ cao cấp không thích hợp với huynh (tt)
Ban nãy Kế Ngôn vừa mới đại chiến cùng Tế thần một phen, bị thương, giờ sau khi đột phá, thương thế trong cơ thể khôi phục được một chút nhưng bây giờ hắn ta vẫn là một thương binh.
Hắn ta sắc mặt tái nhợt nhếch miệng mỉm cười, tựa như một vị công tử ốm yếu: "Bây giờ không phải vẫn rất tốt sao?"
"Tốt cái rắm!" Lữ Thiếu Khanh tức giận, hận không thể kéo lỗ tai Kế Ngôn để hắn ta xem tình cảnh bây giờ như thế nào.
"Ta dễ dàng lắm sao?" Lữ Thiếu Khanh gầm thét lên với Kế Ngôn: "Nếu đổi thành người khác, huynh đã sớm chết một trăm lần." Kế Ngôn vẫn cười, đối với mấy lời phàn nàn của Lữ Thiếu Khanh hắn ta đã sớm chuẩn bị cho nên chỉ nghe tai trái lọt sang tai phải thôi.
Khiến sư đệ lo lắng, để hẳn rống vài câu cũng là chuyện nên làm.
Ánh mắt Kế Ngôn rơi lên người Tế thần, chiến ý lại một lần nữa tăng vọt.
Tế thần cũng nhìn chằm chằm Kế Ngôn, bỗng nhiên mở miệng nói với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: "Hai người các ngươi đầu hàng, tha các ngươi không chết."
"Tương lai, các ngươi sẽ đạt tới một bước mà các ngươi mãi mãi không thể nào tưởng tượng được."
Đối với việc Tế thần lên tiếng mời chào Kế Ngôn, Tương Quỳ không có bất kỳ bất ngờ gì.
Biểu hiện của Kế Ngôn quá mức xuất sắc.
Cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ sinh lòng yêu tài, cho dù là quái vật.
Tế thần còn là một quái vật có lý trí, có được tư duy của nhân loại, muốn mời chào Kế Ngôn cũng không có gì bất ngờ.
Trái tim của Tương Quỳ lại một lần nữa thắt lại.
Lỡ như Kế Ngôn đồng ý, dẫn theo Lữ Thiếu Khanh đi đầu hàng, đại trưởng lão ông ta một cây chẳng thể chống vững nhà, đến lúc đó hết thảy đều xong đời.
Kế Ngôn lắc đầu, Vô Khâu kiếm cầm trong tay chỉ Tế thần phía xa: "Lại đấu thêm một trận đi!"
"Cút sang một bên!"
Lữ Thiếu Khanh đẩy Kế Ngôn ra sau lưng: "Rau cỏ như huynh, mấy trận đấu cấp cao này không thích hợp với huynh, để ta"
"Nơi này không có chuyện của huynh, huynh dẫn theo lão đầu rời khỏi đây đi."
Tế thần cười lạnh: "Muốn đi? Hỏi thử ta chưa?"
Giọng nói như hàn phong thổi qua, lạnh lẽo thấu xương, sát ý lan tràn khiến người ta kinh sợ.
"Đệ có thể đối phó?" Kế Ngôn hỏi một câu, hắn ta biết sư đệ mình rất lợi hại nhưng đối thủ hiện tại không đơn giản, cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng chưa chắc có thể chơi được.
"Huynh cút đi là được."
Lữ Thiếu Khanh tức giận: "Thời gian của ta rất quý giá."
Kế Ngôn nghe vậy, xoay người rời đỉ.
Tương Quỳ choáng đầu, rốt cuộc ai là sư huynh, ai là sư đệ?
Sao người làm sư huynh như ngươi nói đi là đi vậy?
"Tiểu tử, ngươi không được làm ẩu!"
Kế Ngôn thanh âm truyền đến: "Tin hắn!"
Giọng nói kiên định khiến Tương Quỳ cảm nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối ẩn chứa bên trong.
"Ai cũng đừng mong đi được!" Tế thần lạnh lùng mở miệng, sương mù màu đen lại một lần nữa tràn ngập.
Cổ tay Lữ Thiếu Khanh khẽ đảo, nói với Tế thần: "Đến đây, ta đưa đồ cho ngươi, ngươi để bọn hắn rời đi."
Trong tay Lữ Thiếu Khanh là một viên đá bên ngoài tản ra chút quang mang ngũ sắc, lớn bằng nắm đấm, giống như phong ấn cầu vồng bên trong, trông rất đẹp mắt.
Vẻ mặt Tế thần biến đổi, ả ta cảm nhận được một cỗ nguy hiểm.
Trong nháy mắt ả ta trở nên cảnh giác, sương mù màu đen quanh quẩn như chó săn cản trước mặt ả ta.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tế thần: "Yên tâm, ta không có ý định động thủ với ngươi."
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đang mắng mọe nó, Tế thân này hơi không giống các kẻ địch trước đây.
Quá giảo hoạt.
Bề ngoài Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ rất thoải mái, nói với ả ta: "Tiên Lưu kiều đã bị ta phong ấn bên trong, ta không lấy ra được."
Tay phải Tế thân đưa ra theo bản năng nhưng một khắc sau, sát ý của ả ta tăng vọt mấy phần, nộ khí dâng lên.
Ả ta hung hăng nhìn Lữ Thiếu Khanh, thu hồi tay phải, đưa tay trái ra: "Lấy ra"
"Trước tiên để cho bọn họ chạy xa một chút hãng nói, dù sao ngươi cũng ngửi ra được mà."
Tế thân nhìn Kế Ngôn và Tương Quỳ rời khỏi nơi này, hừ lạnh một tiếng: "Chạy trốn tới chân trời góc biển cũng vô dụng."
"Vô dụng nhưng dù sao cũng phải thử một chút, đúng không nào?" Lữ Thiếu Khanh đồng ý với lời của Tế thần: "Hay ngươi bỏ qua cho chúng ta có được không?"
"Thế giới này cuối cùng rồi cũng sẽ bị hủy diệt, tất cả nhân loại đê tiện đều đáng bị tiêu diệt” Lúc này Tế thần vẫn không quên tiếp tục mời chào Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cùng sư huynh của ngươi thiên phú cũng tạm được, đầu hàng ta, ta tha cho các ngươi không chết, còn có thể để các ngươi trở thành tồn tại các ngươi không thể tưởng tượng được."
Lữ Thiếu Khanh trong lòng nghiêm túc, những quái vật này, quả nhiên không thể nói lý.
Móa nó, hi vọng có đại lão thân cao nào đó tới thu thập những quái vật này.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, sau đó cười nói với Tế thần: "Có thể cho ta vài chục năm, hoặc vài trăm năm để suy nghĩ không?"
"Việc liên quan trọng đại đến đời người dù sao cũng phải cho ta chút thời gian để cân nhắc chứ?"
Sắc mặt Tế thần hoàn toàn lạnh đi, lộ ra sát ý hung ác, ả ta biết Lữ Thiếu Khanh sẽ không đầu hàng.
Ả ta cũng lười nhiều lời, đưa tay vẫy vây Lữ Thiếu Khanh: "Thời gian ngươi đã trì hoãn, đưa đồ cho ta."
"Lấy đồ rồi, ngươi phải cam đoan sẽ không ra tay với ta, để cho ta rời đi." Lữ Thiếu Khanh cầm Tốn Ma thạch ngũ sắc, có ý đồ tiếp tục cò kè mặc cả.
Hắn không biết rốt cuộc uy lực bạo tạc của Tốn Ma thạch ngũ sắc lớn chừng nào, không biết có thể tạo ra tổn thương lớn bao nhiêu cho Tế thần, thôi thì cứ chạy được bao xa thì chạy bấy xa vậy.
Tế thần sát khí tăng vọt, sương mù màu đen cũng tăng vọt thêm một vòng, tràn ngập bốn phía, như ác khuyển có thể nhào lên bất cứ lúc nào.
"Được rồi" Lữ Thiếu Khanh thấy cũng đủ rồi: "Ta đưa cho ngươi, nhưng, ngươi có linh lực không?”
"Ta cảm thấy cần có linh lực mới mở ra được, ta sợ ngươi không thể mở ra." Tế thần lạnh lùng nói: "Lấy ra, không cần ngươi quan tâm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận