Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2234: Chương 2234

Chương 2234: Chương 2234Chương 2234: Chương 2234
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Hư không phong linh đằng sau truy sát không chỉ có ba cái Hợp Thể kỳ.
Trên đường đi chúng không ngừng hội tụ, sau lưng chí ít cũng có bảy tám hư không phong linh Hợp Thể kỳ.
Một khi để bọn chúng tập hợp lại ở đây có chắp cánh cũng khó thoát.
Đấn lúc này rồi ngươi sẽ làm thế nào chứ?
Gia Cát Huân đã thấy được kết cục của mình.
Lúc này, trái tim nàng ta lại trở nên bình tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh không trốn thoát được, nàng ta cũng không có yêu cầu xa vời mình có thể trốn được.
Cứ như vậy sao?
Mà ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh lại trở nên sắc bén, tốc độ trường kiếm trong tay không giảm, xông tới giết ba hư không phong linh Hợp Thể kỳ.
Hắn muốn làm gì?
Hắn điên rồi sao?
Gia Cát Huâ kinh hãi. Phía trước không phải chỉ có một Hợp THể kỳ, mà là tận ba cái.
Tạ tìm đường chết sao? Nhưng mài
Âm ầm!
Ba đoàn phong bạo khổng lồ bị Lữ Thiếu Khanh tấn công nhao nhao sụp đổ, liên tiếp nổ tan, vô số năng lượng nổ tung trong hư không.
Chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi, ba hư không phong linh Hợp Thể kỳ bị Lữ Thiếu Khanh bổ cho thất linh bát lạc. Từng cục từng cục thạch trong suốt không ngừng nhúc nhích trong hư không. Gia Cát Huân ngây ngốc. Mình lại rơi vào trong huyễn cảnh rồi sao?
Đây chính là ba Hợp Thể kỳ đấy, không phải ba Luyện Hư kỳ đâu, càng không phải ba Hóa Thần kỳ.
Lại bị Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm đánh bại.
Còn nhẹ nhõm hơn cả đối phó với hư không phong linh Hợp Thể kỳ. Vì sao?
Nằm mơ cũng không dám mơ giấc mơ như thế.
Gia Cát Huân không hiểu lắm, nghĩ mãi vẫn không hiểu rõ. Nàng ta cảm thấy mình khó mà dung nhập được vào thế giới không bình thường này. Thế giới hỗn đản, nàng ta không hiểu.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, mang theo Gia Cát Huần nhẹ nhõm rời đi, để lại mặt dất đầy bừa bộn.
Không bao lâu, những hư không phong linh rối tung này lại lần nữa hội tụ thành hình, sau đó cùng đại bộ đội truy sát Lữ Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân thật sự không muốn nói gì nhưng cuối cùng vân không nhịn được.
“Wì sao?”
“Cái gì?“ Lữ Thiếu Khanh không rõ ý Gia Cát Huân.
“Vì sao ngươi có thể nhẹ nhàng như vậy?”
Đây chính là ba Hợp Thể kỳ đấy.
Dù là... “Bởi vì đẹp trai!” Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại: “Đẹp trai, cho nên mạnh hơn.”
Gia Cát Huân không muốn nói chuyện.
Đẹp trai?
Chó nhà ta còn đẹp trai hơn ngươi.
Nhân loại không biết xấu hổ. Không cách nào nói chuyện được với người này.
Gia Cát Huân chỉ có thể tức giận ngậm miệng lại. Lữ Thiếu Khanh mang theo Gia Cát Huân một đường xông thẳng.
Ngay khi Gia Cát Huân buồn rầu, bông nhiên nàng ta cảm thấy khóe mắt mình vẫn còn dư quang.
Theo bản năng, Gia Cát Huân nhìn theo ánh sáng kia, sau đó ngây ngẩn cả người. Nàng ta nhìn thấy ánh sáng xuất hiện trong bóng đêm. Giữa không trung hư không lại vô cùng bắt mắt.
Ánh sáng lập lòe, như một cái đèn trong bóng tối. Lữ Thiếu Khanh cũng chú ý tới, không nói hai lời lập tức tăng thêm tốc độ, tiến vào trong phạm vi ánh sáng.
Các hư không phong linh sau lưng chỉ có thể để lại tiếng gào thét trong bóng đêm. “Đáng chết, nhân loại, ngươi đang tìm cái chết!”
“Không cho phép ổi vào!” “Nhân loại, trở về đi!”
Lữ Thiếu Khanh thấy thế bèn quay đầu phất phất tay, mang theo Gia Cát Huần lao tới mảnh đại lục kia. Quan sát bên ngoài đại lục hồi lâu, Lữ Thiếu Khanh mới mang theo Gia Cát Huần bước vào đại lục.
Nhưng vừa xuyên qua bình chướng, Lữ Thiếu Khanh và Gia Cát Huân lập tức ngã xuống đất.
“Ngao, đau!”
Lữ Thiếu Khanh bị ném thẳng xuống đất, rơi đến thất điên bát đảo.
Hắn đứng dậy, xoa ngực, thật lâu rồi chưa từng thử lại cảm giác đau đớn trần trụi này. Nỗi đau của phàm nhân đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Chuyện gì xảy ra thế này? Bên này Lữ Thiếu Khanh còn đang nghi ngờ, chợt có tiếng rít lên bên tai.
“AI”
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu dậy, thấy được một tay của Gia Cát Huân vung vầấy trên vách núi.
Nàng ta cũng không chịu nổi mà ngã xuống.
Gia Cát Huân phát hiện trong cơ thể mình không có chút linh lực nào, tựa như phàm nhân bị dọa đến luống cuống.
Cảm giác mất trọng lượng và sự kinh hoảng khiến cho nàng tadường như thực sự trở thành một cô nương người phàm, nàng ta thất kinh hét lên chói tai vung vẩy tay chân rơi thẳng xuống Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Gia Cát Huân càng lúc càng tới gần, bỗng nhiên nhảy sang bên cạnh một bước.
Gia Cát Huâ ngã xuống bên cạnh hắn.
HẠ Bichl
Gia Cát Huân ngã xuống nện mặt đất thành một cái hố nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh không ngừng gật gù, tố chất thân thể của Lữ Thiếu Khanh quả nhiên mạnh hơn nhân tộc.
"A.”
Gia Cát Huân sắp phát điên rồi, nàng ta đứng dậy cắn Lữ Thiếu Khanh: “Hỗn đản, ngươi đáng chết!”
“Móa, ngươi nổi điên làm gì?” Lữ Thiếu Khanh vội vàng trốn tránh.
“Ngươi có phải cấu tử chuyển thế không? Hay là ngươi bị chó tộc đoạt xá rồi?”
“Động một chút là cắn người!”
Gia Cát Huân gầm thét: “Hỗn đản, ngươi đỡ ta một chút có thể chết sao?”
Ngã từ độ cao trăm mét xuống, đau chết mất.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt nói: “Mà ngươi đã nói rồi mà, “Ai cần ngươi lo?””
Mẹ nói Gia Cát Huân nghe vậy lại càng tức giận, lại tiếp tục đuổi theo cắn Lữ Thiếu Khanh.
Nam nữ thụ thụ bất thân cứt chó.
Tên hỗn đản nhà ngươi là cố ý, cố ý nhìn ta xấu mặt.
Lữ Thiếu Khanh cũng không nuông chiều nàng, giơ chân lên đạp cho một cước.
Bên này Gia Cát Huân đang nhào lên, chân của Lữ Thiếu Khanh lại chặn ngay trước mặt nàng ta. Gia Cát Huân cứng rắn ăn một cước, hoàn toàn phát điên rồi.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế không nói hai lời lập tức chạy về phía xa: “Cầu ca, ngươi bình tính một chút, tình hình nơi này còn chưa rõ, không nên vọng động.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận