Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 411 - Ngươi đổi tên thành Phương muội đi



Chương 411: Ngươi đổi tên thành Phương muội điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMắt thấy trường kiếm của Tiêu Y sắp đến gần hắn ta, cuối cùng Phương Lâm không chịu được nữa.“Cút, cút đi!”Hắn ta hét lớn một tiếng, khí tức Kế Đan kỳ lập tức bộc phát, khí tức cường đại trong nháy mắt tạo thành một cỗ sóng xung kích cường đại.Cơ thể Tiêu Y đột nhiên ngừng lại, tiếp đó tung bay như lá mùa thu rụng.Huyết khí trong cơ thể Tiêu Y nghịch chuyển, linh lực tán loạn như đứa trẻ không nghe lời, sau khi rời xuống vẫn không thể nào kìm chế được.Nàng ta liên tục thổ huyết, đứng cũng không vững.Tiêu Y sờ soạng linh giáp trên người mình, may là mặc linh giáp nếu không ban nãy không chết thì cũng phải nằm yên mười ngày nửa tháng mới khỏi được.Ôi chao, quen rồi.Những kẻ cứ nói đè thấp cảnh giới đến phút cuối cũng tráo trở thôi.Tiêu Y lại phun một ngụm máu, sau khi cảm thấy dễ chịu hơn một chút liền mắng to với Phương Lâm.“Mặt mũi đâu? Có biết xấu hổ hay không vậy?”“Quả nhiên là cùng một giuộc với người của Quy Nguyên Các, không phải nam nhân.”“Phương Lâm ngươi nên đổi tên thành Phương muội đi, có lẽ Quy Nguyên Các sẽ thu nhận ngươi.”Phương Lâm không kìm được khôi phục toàn bộ thực lực để đối phó với Tiêu Y đã khiến hắn ta thầm bực bội, cũng hơi xấu hổ.Dù sao cũng đã nói trước là đè thấp cảnh giới thực lực để đánh một trận nhưng cuối cùng mình lại nuốt lời.Ít nhiều hắn ta cũng cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng.Giờ hắn ta lại bị Tiêu Y mắng như vậy thì xấu hổ trong lòng lập tức biến thành lửa giận.Nếu không phải nha đầu ngươi mạnh như vậy thì ta có cần làm thế không?“Xú nha đầu, ngươi đang tìm cái chết đấy, ngươi đang sỉ nhục ta và Quy Nguyên Các, ngươi đừng ép ta giết ngươi.”Phương Lâm không hề đề cập tới trận chiến vừa rồi mà cứ níu lấy chuyện Tiêu Y mắng người, muốn vin vào cái cớ này.Tiêu Y chẳng hề sợ hãi, nàng ta tin chắc chắn Nhị sư huynh đang ở quanh đây, có chỗ dựa, có thể phách lối một chút, đây là Nhị sư huynh dạy.“Ngươi tưởng giết ta rồi ngươi sẽ là nam nhân sao?”“Phương muội, người như ngươi đừng mong được làm gia chủ, đi dạo phố đi, dạo phố khá phù hợp với ngươi đấy, mua ít son phấn để che đi sắc mặt ngươi, đừng để ra ngoài khiến người ta buồn nữa.”Phương Lâm bị lời của Tiêu Y làm cho giận dữ, giơ tay lên gầm thét: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi?”Tiêu Y đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đến đây, giờ ta đang bị thương, nhưng ngươi muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu.”Tiêu Y còn chưa nói xong, nàng ta đột nhiên cảm nhận được một cảm giác hết sức nguy hiểm.Tiêu Y không nói hai lời xoay người chạy.Ở sau lưng nàng, một thanh phi kiếm từ trong hậu viện lăng không tới.Phi kiếm rất bình thường, không hề bắt mắt, nhưng thanh phi kiếm bình thường ấy lại như con rắn độc, mang theo khí tức trí mạng gào thét xuất hiện.Phi kiếm vừa xuất hiện, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người, sát ý kinh khủng như thủy triều trải khắp nơi này.Mục tiêu của phi kiếm rất rõ ràng, bay thẳng về phía Tiêu Y, mang theo sát cơ lạnh thấu xương luôn khóa chặt lấy Tiêu Y.Tiêu Y tê cả da đầu, sát cơ của phi kiếm khiến nàng ta hãi hùng khiếp vía, lần đầu tiên nàng ta có loại cảm giác này.Người ra tay chắc chắn là Kế Đan hậu kỳ, mục đích là muốn lấy mạng nàng ta.Tiêu Y đối mặt với phi kiếm đang gào thét lao tới không hề có lòng tin có thể ngăn cản được, điều nàng ta có thể làm là chạy trốn, có thể chạy bao xa thì chạy bao xa.Nhưng kẻ không lộ diện kia dường như quyết tâm muốn lấy cái mạng nhỏ của Tiêu Y, sau khi phi kiếm xuất hiện dường như cũng có ý thức.Trên không trung phát ra tiếng ong ong, tiếng gào thét xẹt qua, tốc độ đột ngột tăng, như một đạo thiểm điện bay thẳng về phía Tiêu Y.Trong nháy mắt, phi kiếm đã xuất hiện sau lưng Tiêu Y.Xong rồi.Đầu óc Tiêu Y trống rỗng, nàng ta không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được vị trí của phi kiếm.Mắt thấy Tiêu Y sắp táng thân dưới phi kiếm, một đạo kiếm quang xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh xuất thủ.Hắn đứng trên trời chỉ nhẹ nhàng đánh ra một kiếm đã đánh cho phi kiếm tràn ngập sát ý kinh khủng khóa chặt Tiêu Y kia vỡ nát.“Nhị sư huynh!”Tiêu Y ngạc nhiên kêu lên.Tiêu Y nhìn Nhị sư huynh đứng giữa trời như tiên nhân phiêu dật thì trái tim bị dọa cho đập loạn thình thịch của Tiêu Y đã một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.Nhị sư huynh xuất thủ, hết thảy vạn sự đại cát.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lạnh băng, không còn vẻ lười biếng bình thường.Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh thì trong lòng chửi thề.Nhị sư huynh giận rồi.Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh thật sự ngập tràn sát ý.Hắn không ngờ có người dám muốn lấy mạng Tiêu Y trước mặt mọi người.Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, ngươi có thể đánh với Tiêu Y một trận, có thể đánh cho nàng ta gần chết cũng được.Nhưng muốn giết nàng ta thì tức là đang tìm cái chết!Đây là ranh giới cuối cùng, cũng là vảy ngược.Làm sư muội của mình tức là muội muội của mình.Mình có thể khi dễ, người khác, không được!Hắn cầm Mặc Quân kiếm, vung một kiếm về phía thanh phi kiếm đang đến kia.Một kiếm chói lóa che lấp cả thái Dương trên trời.Kiếm ý cuồng bạo tràn ngập không gian, bành trướng mãnh liệt, như tiên hỏa trên trời rơi xuống thế gian, phần thiên diệt địa.Vô số kiếm khí tràn ngập, kích động, như một con trâu điên không bị khống chế mạnh mẽ lao tới.Trước một kiếm này, Trúc Cơ mà Phương Lâm phải bỏ cái giá lớn để kiến tạo bị kiếm khí khuấy động bay tán loạn, hủy diệt hầu như không còn gì.Từng trận pháp, từng cấm chế hiển hiện ra, trước mặt một kiếm này đều như châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, từng tiếng nổ khiến người ta kinh ngạc run rẩy, vô cùng hoảng sợ.“Lớn mật!”Một tiếng hét lớn vang lên, một đạo quang mang chói mắt từ hậu viện sáng lên.Tiêu Y cảm thấy giống như có hai vầng thái dương rơi xuống mặt đất, cay mắt, chói mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận