Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3114: Một tôn nửa bước Tiên Đế (length: 6518)

Quản Vọng làm không ít người kinh hãi.
Cô Mã có người chống lưng?
Cô Mã trước kia là một trong hai Tiên Vương của Tiên Giới.
Người đứng sau lưng hắn, chỉ có thể là...
Những người mới đến lập tức phấn chấn tinh thần.
Có chỗ dựa lớn như vậy, cũng có thể xem như chỗ dựa của bọn họ.
Lập tức, ánh mắt của rất nhiều người trở nên sắc bén và cuồng nhiệt.
Có nửa bước Tiên Đế làm chỗ dựa, còn sợ gì nữa chứ.
Rất nhiều người liền ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào đám người Tiêu Y.
Có người to gan, đầu óc linh hoạt càng lớn tiếng mở miệng, "Các ngươi đừng có mà phách lối!"
"Chuyện hôm nay, chưa đến lượt các ngươi phách lối, mau giao người ra!"
"Đừng có vừa ý không uống lại thích uống rượu phạt, đợi lát nữa tiền bối ra tay, các ngươi muốn khóc cũng không kịp..."
"Tiền bối ở đây, không đến lượt các ngươi phách lối..."
Tiêu Y thấy vậy, bĩu môi, "Một lũ nịnh bợ, có la lớn đến đâu thì sao chứ?"
"Người ta thèm quan tâm mấy cái loại phế vật như các ngươi sao?"
"Dù có giỏi hơn nữa, người ta có cho các ngươi cục xương nào không?"
"Cũng đâu phải chó mình nuôi, chó hoang không có phần xương đâu...."
Tiếng của Tiêu Y truyền vào tai tất cả mọi người, lập tức làm câm lặng cả đám, tất cả mọi người đều im lặng.
Những người vừa lên tiếng mặt đỏ bừng, mà còn càng ngày càng đỏ, như bị đun sôi lên vậy.
Những người này bị Tiêu Y chọc tức đến râu tóc dựng ngược.
Một hồi lâu sau, một số người mới giận dữ gào thét, "Con, con nha đầu thối tha..."
"Đáng chết, con nha đầu thối tha..."
"Giết ngươi..."
"Giết nó! Giết..."
"Hừ!" Phục Thái Lương bước lên một bước, hừ lạnh một tiếng, khí tức cường đại trấn áp xuống.
"Ai dám ra tay?"
Phục Thái Lương lạnh lùng nhìn mọi người, ai dám ra tay, hắn liền thu thập người đó.
Đối mặt với Phục Thái Lương, không ai dám lên tiếng.
Vừa rồi lên tiếng bất quá là tiên nhân bình thường, mượn gió bẻ măng, nghĩ lấy lòng đại lão sau lưng Cô Mã.
Phục Thái Lương là Tiên Quân, thực lực mạnh hơn bọn họ nhiều.
Mấy người này không có gan đối đầu trực tiếp với một Tiên Quân.
Phục Thái Lương thần sắc băng lãnh, trong lòng vô cùng coi thường.
Bất quá ngay lúc hắn thả lỏng, bỗng nhiên trên không trung truyền đến một âm thanh.
"Láo xược!"
Thanh âm đầy uy áp, như từ trên chín tầng trời rơi xuống, giống như thần âm, vang dội khắp bốn phương.
Giữa khoảng khắc, mọi người dường như thấy một thân ảnh cao lớn, tản ra uy áp nồng đậm, khiến người kính sợ.
Một luồng sức mạnh vô hình giáng xuống, sắc mặt Phục Thái Lương đại biến.
Trong cảm giác của hắn, thiên địa biến ảo, cả thế giới sụp đổ, bầu trời hóa thành thực thể, rồi trùng điệp rơi xuống chỗ hắn.
Hắn như một con kiến đối mặt với trời sập, không có cách nào phản kháng.
Thân thể không thể nhúc nhích, một sức mạnh vô hình giam cầm xung quanh, trói buộc hắn, khiến hắn không thể phản ứng gì.
"Phụt!"
Trước mắt bao người, thân thể Phục Thái Lương bay ngược, thân thể đột nhiên nứt toác, máu tươi văng ra.
"Thái Lương!"
Phong Tần biến sắc, vội vàng xông tới.
"Phụt!"
Tương tự, nàng cũng phun máu tươi, bay ra ngoài.
"Tổ sư, tổ sư nương!"
Tiêu Y hoảng sợ, vội vàng chạy tới, "Các ngươi không sao chứ?"
Trong lòng Tiêu Y rất hoảng loạn, nếu Phục Thái Lương và Phong Tần xảy ra chuyện gì, cả đời này nàng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Cũng sẽ bị hai vị sư huynh trách mắng.
"Có, đáng ghét, khục..." Phục Thái Lương lại ho ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả y phục.
Mặt hắn trắng bệch, cực kỳ khó coi, "Nửa bước Tiên Đế."
Ra tay chính là nửa bước Tiên Đế ẩn trong bóng tối.
Chỉ một chiêu nhẹ nhàng đã dễ dàng đánh trọng thương Phục Thái Lương và Phong Tần.
Tiên Quân ở trước mặt nửa bước Tiên Đế, giống như đứa trẻ con, yếu ớt vô cùng.
Tiêu Y vô cùng phẫn nộ, "Tổ sư, ngươi đừng nói gì nữa, mau chữa thương đi, tiếp theo xem ta..."
Phục Thái Lương vội vàng nói, "Nha đầu, đừng làm loạn, cẩn thận."
"Yên tâm, ngươi cứ nhìn đi."
Tiêu Y đứng lên, phẫn nộ lớn tiếng gào thét, "Bọn chuột nhắt ở đâu? Cút ra đây!"
"Ta ngược lại muốn xem bọn chuột nhắt nào không biết xấu hổ như vậy, lấy lớn hiếp nhỏ, còn có mặt chó không vậy?"
"Cút ra đây, ta sẽ đánh nát đầu chó của ngươi!"
Quản Vọng im lặng, có chút muốn buông xuôi mặc kệ.
Lữ Thiếu Khanh không ở đây, sao Tiêu Y vẫn dám dũng cảm như vậy?
Nàng muốn làm gì?
Khiêm tốn chút không được sao?
Mắng Tiên Vương đã là một chuyện, bây giờ còn mắng cả nửa bước Tiên Đế, ngươi muốn làm gì hả?
Bất quá Quản Vọng chợt phản ứng, có Nguyệt ở đây, Tiêu Y mới mạnh mẽ như vậy.
Nhưng mà!
Quản Vọng vẫn rất lo lắng, những năm này bế quan, không biết thương thế của Nguyệt hồi phục thế nào.
Sợ rằng đến lúc có vài nửa bước Tiên Đế xuất hiện, Nguyệt cũng không phải là đối thủ.
"Hừ!"
Dưới sự ân cần thăm hỏi của Tiêu Y, nửa bước Tiên Đế ẩn mình rốt cuộc cũng lộ diện.
Một lão giả có vẻ hơi gầy, lộ vẻ lo lắng, đôi mắt hẹp dài, lộ ra vẻ âm hiểm.
Hắn lẳng lặng xuất hiện, giữa thiên địa dường như nổi lên một cơn gió lạnh, làm cho nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống mấy chục độ.
Không ít người cảm thấy trong lòng run rẩy, có cảm giác tai họa ập đến.
Cô Mã trước tiên hành lễ, "Bái kiến Khúc Hô tiền bối!"
Nam Cung Lịch, Lang Sát và các Tiên Quân khác cũng vội vàng hành lễ, "Bái kiến Khúc Hô tiền bối!"
Những người khác cũng theo đó hành lễ, "Bái kiến Khúc Hô tiền bối!"
Mặc dù ở đây rất nhiều người chưa từng nghe qua tên Khúc Hô, nhưng không ngăn cản được sự cuồng nhiệt trong ánh mắt của bọn họ.
Khúc Hô là một vị nửa bước Tiên Đế.
Nửa bước Tiên Đế đích thân tới, lần này không có vấn đề gì nữa rồi.
Quản Vọng cau mày, Khúc Hô cho người ta một cảm giác rất nguy hiểm.
Từ khí tức của hắn có thể cảm nhận được, Khúc Hô còn mạnh hơn cả đám nửa bước Tiên Đế như Kim Hoa xuất hiện trước đó.
Tuổi tác cũng lớn hơn Kim Hoa bọn họ rất nhiều.
Một tôn nửa bước Tiên Đế cổ xưa, thực lực cường đại.
Lần này phiền phức lớn rồi.
Tiêu Y nhìn người vừa đến, chỉ vào Khúc Hô hét lớn, "Chính là ngươi đúng không?"
"Lão cẩu, ngươi chờ đó cho ta..."
Sau đó nàng lùi lại hai bước, đi đến bên người Quản Vọng.
Quản Vọng nhìn Tiêu Y lùi về phía mình, còn chưa kịp nói gì, Tiêu Y đã nhanh miệng mở lời, "Quản gia, ra tay đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận