Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 450 - Tiểu sư muội có giác ngộ (tt)



Chương 450: Tiểu sư muội có giác ngộ (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Mân đang tự bế nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại bắt đầu tự bế.Đáng sợ quá.Xem ra trước khi mình cũng chỉ là của đi thay người mà thôi.Kế Ngôn nói với Tiêu Y: "Một tháng, hóa giải kiếm ý trong cơ thể, nếu không nó sẽ nổ tung."Sắc mặt Tiêu Y trắng như tờ giấy.Một luồng kiếm ý nổ tung trong người, sẽ có hậu quả gì?Tốt nhất thì có thể giữ lại toàn thây, sợ nhất là thi cốt vô tồn, ngay cả một mẩu xương nguyên vẹn cũng không còn."Cố gắng tu luyện đi."Kế Ngôn lại liếc Thái Mân một cái, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Người đệ dẫn về, đệ tự đi mà sắp xếp."Lữ Thiếu Khanh xoay người rời đi, không quay đầu lại, giọng nói truyền đến từ xa: "Huynh để cho ta sắp xếp, huynh có tin ta sẽ để nàng ta ở cách vách huynh không?"Mặt Thái Mân đỏ bừng, trong lòng toàn là oán trách, ngươi từng nói sẽ để cho ta ở chung với Kế Ngôn công tử.Hiện tại, ngươi dẫn ta tới nơi này rồi buông tay mặc kệ hả?Giữa lông mày Thái Mân lại lộ ra sát khí, chỉ ước gì được tự tay đâm Lữ Thiếu Khanh.Nói chuyện không giữ lời.Kế Ngôn cũng xoay người đi, giọng nói truyền vào tai Tiêu Y."Muội sắp xếp cho người này đi."Tiêu Y nhìn hai vị sư huynh phủi tay mặc kệ, nước mắt chảy không ngừng.Tiêu Y còn muốn nói xong trong cơ thể mình còn có một luồng kiếm ý, hành động không tiện.Đáng tiếc hiện tại, nàng có muốn hô lên một tiếng cũng khó, hai vị sư huynh đã biến mất không thấy bóng dáng rồi.Không còn cách nào khác, Tiêu Y đành phải gượng dậy, vẫy tay với Thái Mân, chuẩn bị mang Thái Mân đi tìm chỗ ở.Nếu Nhị sư huynh nói muốn để cho nàng ta ở tại Thiên Ngự Phong, vậy tùy tìm đại một chỗ đi.Thái Mân nhìn thấy Tiêu Y cử động chậm chạp, định bước lên đỡ nàng.Nhưng tay nàng ta mới vừa chạm vào người Tiêu Y, nàng ta hoảng sợ kêu một tiếng, vội vàng rụt tay về.Nàng ta cúi đầu nhìn vào tay mình, trên đó xuất hiện rất nhiều vết thương bé xíu, máu tươi không ngừng thấm ra ngoài."Đừng, đừng."Tiêu Y nói một cách khó khăn, ra hiệu cho Thái Mân đừng chạm vào mình.Kiếm ý của Đại sư huynh còn ở trong người, một khi chạm vào ngoại lực sẽ còn bùng nổ ghê hơn.Thái Mân nhìn Tiêu Y đang chậm rãi bước đi, trong lòng dần dần hiểu ra vì sao Tiêu Y lại lợi hại như vậy.Hóa ra Kế Ngôn công tử lại đốc xúc sư muội tu luyện một cách nghiêm khắc như vậy.Quả không hổ là thần tượng của ta.Thái Mân nghĩ như vậy, nỗi oán hận khi mình phải ở lại đây làm con tin nhất thời tan thành mây khói.Có điều, Thái Mân nhìn Tiểu Hồng trên đầu Tiêu Y, Tiểu Hồng vẫn luôn nằm úp sấp, không nhúc nhích một chút nào, nàng ta rất muốn hỏi, vì sao nó lại không sao cả?Nhưng nàng ta nghĩ lại, nơi này là chỗ của một bầy quái vật, nói không chừng ngay cả con chim này cũng là quái vật, vẫn là đừng hỏi thì hơn, để tránh cho mình bị đả kích.Lữ Thiếu Khanh trở về với võng của mình, mới vừa nằm xuống, Kế Ngôn cũng xuất hiện theo, như hình với bóng.Trên độ cao trăm mét trên đầu hai người, hai thanh trường kiếm Vô Khưu, Mặc Quân vẫn như hai tiểu tinh linh, ở trên đó ngươi truy ta đuổi, qua lại chơi đùa.Kế Ngôn ngẩng đầu nhìn hai thanh trường kiếm, Lữ Thiếu Khanh thì dùng hai tay ôm đầu, nằm xuống, nhìn lá cây.Hai người không ai nói chuyện.Qua một lúc lâu sau, Kế Ngôn mới thu ánh mắt về, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đệ muốn làm gì?"Ánh mắt của Kế Ngôn vẫn nhìn lên trên như trước, ánh mắt sâu thẳm, như đang xuyên qua cành lá rậm rạp."Là Quy Nguyên Các tự mình dâng tới cửa, không nhân cơ hội này đòi chút lợi ích, lương tâm của ta sẽ đau."Kế Ngôn khoanh hai tay trước ngực, mặt nghiêm túc."Nếu đánh nhau thật, sẽ tử thương thảm trọng."Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn Kế Ngôn, khinh bỉ: "Thánh mẫu?""Không." Kế Ngôn lắc đầu: "Ý của ta là Nguyên Anh của Quy Nguyên Các chết còn chưa đủ nhiều, một khi đánh nhau chúng ta sẽ rất bất lợi."Hắn ta khinh bỉ ngược lại: "Lúc ấy đệ phải gọi cả ta, sau đó cùng giết một hai ba tên Nguyên Anh của chúng, như vậy, Quy Nguyên Các có muốn đánh cũng không dám.""Còn nói mình làm việc đã trải qua suy xét chu đáo?"Trong giọng nói của Kế Ngôn mang theo một chút tiếc nuối.Tính ra, số lượng Nguyên Anh Lữ Thiếu Khanh giết so còn nhiều hơn hắn ta.Hắn ta không thể thua.Kế Ngôn nói thầm trong lòng.Kế Ngôn thích giao chiến với đối thủ cường đại.Một đường đi tới, người thua trong tay hắn ta vô số kể.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, khinh thường nói: "Huynh nghĩ rằng ta không nghĩ tới chuyện đó à? Ai biết vết thương của huynh đã khỏi chưa? Nếu không sao ta lại không gọi huynh chứ?"Có tay đấm miễn phí cho mình dùng, Lữ Thiếu Khanh không bao giờ khách sáo.Có điều lúc trong động thiên hung địa, Thiều Thừa và Kế Ngôn đều bị thương năng.Lữ Thiếu Khanh cũng không biết khi nào bọn họ mới khỏe hẳn."Nếu như tổ sư ra ngoài, nói gì ta cũng phải triệu hoán tổ sư đi, trực tiếp giết vào trong Quy Nguyên Các."Kế Ngôn nghe vậy, cũng cảm thấy tiếc nuối, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Lần sau gặp bọn họ, đừng có giành với ta.""Ta có ngu mới giành với huynh."Nếu như người của Quy Nguyên Các nghe thấy lời này, nói gì cũng phải giết chết Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.Nghĩ là Quy Nguyên Các bọn họ dễ khi dễ lắm sao?Lữ Thiếu Khanh biết tính cách của Kế Ngôn, thích đối thủ mạnh mẽ.Hắn nói với Kế Ngôn: "Mấy ngày nữa đi một chuyến với ta.""Đi đâu?""Đại hiệp, không phải huynh thích đối thủ mạnh mẽ sao? Đi theo ta đi, đến lúc đó bảo đảm sẽ làm huynh hài lòng."Lữ Thiếu Khanh nói xong, lấy Thiên Cơ Bài ra, chuẩn bị nằm thi.Hắn còn tiện tay lấy một con hạc giấy ra, hỏi một câu: "Ta tính gọi đồ ăn ngoài, huynh có muốn ăn không.Nhưng ngay sau đó, Lữ Thiếu Khanh đã tung hạc giấy ra: "Thôi, hỏi huynh thì cũng như không."Kế Ngôn không phản ứng chuyện này, chỉ lo hỏi: "Khi nào thì xuất phát?""Không vội, chờ ta nghỉ mấy ngày rồi nói sau." Lữ Thiếu Khanh đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận