Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3141: Đọa Thần có âm mưu (length: 6666)

Lữ Thiếu Khanh vừa vượt qua một cái đã đến giữa không trung, cũng có kinh nghiệm từ trước, rất nhẹ nhàng tìm được Đệ Nhất Ám Liệt không có ý nghĩa kia.
Nuốt chửng Đệ Nhất Ám Liệt, thiên môn vô hình mở ra cũng liền đóng lại.
Cắt đứt kết nối, Lữ Thiếu Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lực chú ý lúc này dồn xuống hai vị Đọa Thần phía dưới.
Theo kinh nghiệm hai lần trước, bị ngắt kết nối, Đọa Thần sẽ mất lý trí, trở nên điên cuồng bạo ngược.
Nhưng mà!
Một luồng sức mạnh bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, thẳng oanh Lữ Thiếu Khanh mà đến.
"Phụt!"
Lữ Thiếu Khanh không ngờ có địch từ đỉnh đầu ập tới, bất ngờ không kịp phòng bị, bị luồng sức mạnh này đánh trúng.
Một ngụm máu tươi phun ra, một đạo ý thức âm lãnh cấp tốc xâm nhập vào cơ thể.
"Muốn sức mạnh cường đại sao?"
"Muốn trở thành Chí Tôn vô thượng sao?"
"Muốn nắm giữ hết thảy thế gian sao?"
Giống như niệm kinh, giọng nói tràn ngập dụ dỗ từng hồi đánh tới, xuyên thấu thẳng linh hồn.
Mỗi một giọng nói đều tràn đầy ma lực dụ dỗ, có thể khơi dậy dục vọng sâu kín trong lòng người.
Lữ Thiếu Khanh nghe mà trong lòng nóng ran, khó chịu vô cùng.
Nếu là người bình thường, hoặc lực chú ý không tập trung, không chừng đã trúng chiêu.
Còn lợi hại hơn cả Vực Ngoại Thiên Ma.
Bất quá, đạo tâm của Lữ Thiếu Khanh kiên cố, không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Trong thế giới thức hải, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, nói với một đoàn vật chất đen sì trước mắt, "Không muốn!"
"Mà lại, mấy người các ngươi làm việc cũng quá không đáng tin cậy, ngươi biết rõ ta muốn cái gì sao?"
"Sâu kiến!"
Vật chất đen sì nhúc nhích, cuối cùng biến thành bộ dáng quái vật Đọa Thần, nhe răng múa vuốt nhào tới.
Thực lực của nó không yếu, ngang ngửa nửa bước Tiên Đế.
Mục đích đến là muốn thôn phệ Lữ Thiếu Khanh, biến Lữ Thiếu Khanh thành công cụ điều khiển từ xa của chính mình.
Bất quá ở trong thế giới của Lữ Thiếu Khanh, nó không gây được sóng gió gì.
Khi nó ra tay, nó đã kinh hãi.
"Sâu kiến, ngươi..."
Một thế giới thiên đạo hoàn toàn mới, sao có thể không khiến người ta kinh hãi?
"Ngươi cái gì mà ngươi? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?" Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, thiên lôi cuồn cuộn.
Lôi điện đen trắng gầm rú lao ra.
Đọa Thần càng thêm kinh hãi, như bị chọc vào cúc hoa mà thét lên, "Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt?"
"Đáng chết, trách không được nó đồng ý hỗ trợ..."
"Hả?" Lữ Thiếu Khanh tạm dừng tay, hắn nhìn chằm chằm Đọa Thần, "Có ý gì?"
"Các ngươi có âm mưu gì? Mau nói cho ta biết!"
"Khặc khặc..." Đọa Thần nhe răng cười, "Sâu kiến ngu xuẩn, ngươi căn bản không biết rõ ngươi phải đối mặt với dạng tồn tại nào đâu!"
"Khặc khặc, giãy dụa đi, đến lúc đó ngươi sẽ cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng..."
Thấy dáng vẻ này của Đọa Thần, Lữ Thiếu Khanh biết rõ hỏi không ra gì.
Khó chịu phất tay, đầy trời lôi đình giáng xuống, bao phủ Đọa Thần vào trong.
Một trận chiến, đánh chết Đọa Thần, thôn phệ bản nguyên của nó, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh hồng nhuận hơn không ít.
Thức hải thế giới của hắn cũng theo đó chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh nửa điểm cũng không thấy vui vẻ.
Lời vừa rồi Đọa Thần nói khiến lòng hắn bất an.
Dự đoán của hắn không sai, tồn tại đáng sợ không thể tưởng tượng nổi đã để mắt tới hắn.
Hắn và Kế Ngôn hiện tại đang làm đều nằm trong tính toán, trong khống chế của người khác.
Bọn họ đang từng bước một đi vào cạm bẫy người khác giăng sẵn.
"Phiền phức," Lữ Thiếu Khanh khó chịu mắng, "Vì sao không thể sưu hồn chứ?"
Đọa Thần khác với người tu luyện bình thường.
Không thể sưu hồn bọn chúng, dù thôn phệ, cũng không thu được ký ức của chúng.
Dù có, cũng chỉ là những ký ức râu ria gần đây.
Lữ Thiếu Khanh thôn phệ rất nhiều Đọa Thần, hấp thu nhiều sương mù Luân Hồi, hắn vẫn không thu được bất cứ tình báo hữu dụng nào.
Đối với Đọa Thần, đối với sương mù Luân Hồi, hắn vẫn còn rất lạ lẫm.
Nên Lữ Thiếu Khanh rất phiền muộn.
Rõ ràng cùng địch nhân chiến đấu lâu như vậy, đặc biệt có duyên phận.
Nhưng lại hoàn toàn không biết gì về đối phương.
"Người hiểu ngươi nhất là kẻ thù," câu nói này đặt trên người Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không đúng.
Ý thức Lữ Thiếu Khanh lui ra ngoài, cảm nhận dao động chiến đấu phía dưới, lại lần nữa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Ai..."
Nếu là hắn, biết rõ địch nhân đang chờ hắn tự mình nhảy vào cạm bẫy.
Hắn sẽ không nói hai lời, xoay người chạy ngay.
Nhưng hắn có một sư huynh, sư huynh này đầu sắt, dù đụng phải Nam Tường cũng không quay đầu.
"Phiền chết!"
Lữ Thiếu Khanh lại lẩm bẩm một câu, một bước phóng ra, biến mất tại chỗ.
Một khắc sau, hắn xuất hiện sau lưng một Đọa Thần.
Mặc Quân kiếm trong tay hung hăng vung xuống, hay đúng hơn là nện xuống.
Lữ Thiếu Khanh ra tay đúng lúc.
Đọa Thần bên này vừa mới giao chiến với Kế Ngôn, lực chú ý đều đặt trên người Kế Ngôn, không chú ý tới Lữ Thiếu Khanh.
Đối mặt Lữ Thiếu Khanh đánh lén, nó vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Phụt!"
Đầu giống như dưa hấu bị đập nát, máu óc văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
Một kích nện vỡ đầu địch nhân, kiếm ý bạo liệt như hồng thủy rót vào thân thể nó.
Lại giống như mặt trời bùng nổ trong cơ thể nó.
Oanh một tiếng, thân thể Đọa Thần chia năm xẻ bảy, trong khoảnh khắc bị kiếm ý bạo liệt làm tan rã.
Chỉ trong nháy mắt, một Đọa Thần nửa bước Tiên Đế, đủ sức diệt sát toàn bộ Tiên Giới, đã biến mất trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Giống như bốc hơi khỏi nhân gian, tốc độ nhanh đáng sợ.
Đương nhiên, một kích này chưa đủ để giết chết Đọa Thần.
Thân thể nó ở phía xa tái tạo lại, giận dữ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, phẫn nộ gầm thét, "Rống, sâu kiến, ngươi đáng chết!"
Oán khí ngập trời khiến thiên địa rung chuyển.
Dù ở xa cũng cảm nhận được lửa giận và sát ý của nó.
"Ngươi nghĩ như vậy có thể giết được ta sao?"
"A, ngắt kết nối, ngươi còn sống?" Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, quả nhiên có nhiều thay đổi hơn.
Là tồn dư sao?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Đọa Thần kêu, "Đừng kêu nữa, ta thừa nhận ta đánh lén, nhưng ngươi cũng đâu có đúng?"
"Ai bảo ngươi không né?"
"Thôi vậy, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta lại đến tặng ngươi một cái nữa...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận