Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1835

Chương 1835
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Trước đó là trắng trợn đồ sát, nhấc lên gió tanh mưa máu, tạo ra vô số khủng hoảng.
Giờ bọn hắn sử dụng thủ đoạn lôi kéo, chiêu an tu sĩ nhân tộc.
Thậm chí nâng đỡ thế lực làm con rối để bọn hắn trấn an thống trị nhân tộc.
Cho dù là vậy nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ nhân tộc âm thầm phản kháng.
Ma tộc lạc đàn thường xuyên lọt vào tập kích, thương vong rất nhiều.
Ma tộc bên này còn chưa kịp tiêu hóa Yến Châu, đại quân Trung Châu đã giết tới.
Đồng thời, Đông Châu bên kia cũng tập trung hỏa lực trăm vạn nhìn chằm chằm.
Nói tóm lại, ma tộc bên này áp lực vẫn rất lớn.
“Hàn Chương đại nhân!” Có tu sĩ ma tộc đến đây: “Mộc Vĩnh đại nhân mời ngươi đi qua một chuyến!”
Hàn Chương tĩnh tọa mở to mắt, một bước phóng ra, đi tới chỗ Mộc Vĩnh.
“Hàn Chương đại nhân!”
Thanh niên Mộc Vĩnh mặc bộ áo xanh đứng trước một bức địa đồ, chậm rãi quay đầu lại chắp tay một cái với Hàn Chương.
“Mộc Vĩnh đại nhân!”
Mặc dù khí tức Mộc Vĩnh bây giờ chẳng qua chỉ là Hóa Thần kỳ nhưng hắn ta thân là Luyện Hư kỳ cũng không dám khinh thường mà vẫn khách khí đáp lễ.
Trong ma tộc, đại nhân biểu thị cho hai loại hàm nghĩa.
Một loại là thực lực cường đại, một loại là thân phận cường đại.
Mộc Vĩnh lai lịch bí ẩn, dường như đột ngột xuất hiện ở Thánh địa.
Sư thừa là ai, đến từ nơi nào, không có ai biết, thân phận cực kỳ thần bí.
Đồng thời, thực lực cũng cực kỳ cường đại, Kiếm Nhất được xưng đệ nhất thiên tài Kiếm gia cũng không phải là đối thủ của Mộc Vĩnh.
Ở Thánh địa, cho dù là Hóa Thần kỳ cũng không có mấy ai biết được thân phận Mộc Vĩnh, cũng chỉ có những tồn tại Luyện Hư kỳ như Hàn Chương đây mới biết Mộc Vĩnh và Thánh chủ có mối quan hệ không bình thường.
Cho nên, Hàn Chương cũng không dám đối đãi với Mộc Vĩnh như tiểu bối.
Huống chi, lần này Mộc Vĩnh trở thành chủ soái, đốc chư quân sự ở Đào thành, phụ trách công việc lớn nhỏ ở Đào thành.
Nói theo một cách khác, ngay cả Hàn Chương cũng phải nghe lời Mộc Vĩnh.
“Có chuyện gì muốn ta đi làm sao?” Hàn Chương biểu lộ lạnh nhạt, mặc dù gọi Mộc Vĩnh một tiếng đại nhân nhưng cũng không có quá nhiều thân cận cùng lấy lòng.
Thân là Luyện Hư kỳ, cho Mộc Vĩnh mặt mũi như vậy là đã nể mặt hắn ta lắm rồi.
Mọi người không phải người đi cùng một đường.
Nụ cười Mộc Vĩnh không thay đổi, không so đo thái độ của Hàn Chương: “Không vội , chờ người đến đông đủ hẵng nói.”
Rất nhanh, mọi người liền lần lượt tới.
Các Hóa Thần như thị vệ trưởng Thôi Chương Uyển, gia chủ Sa gia Sa Kỵ cũng lục tục kéo tới.
Hàn Chương đảo mắt một vòng, ở chỗ này không dưới ba mươi Hóa Thần kỳ.
Đương nhiên, phần lớn Hóa Thần đều đột phá mấy năm gần đây, thực lực chỉ có thể coi là bình thường.
Những người này sau khi đến đây, nhao nhao hành lễ: “Ra mắt Mộc Vĩnh đại nhân, Hàn Chương đại nhân!”
Mộc Vĩnh đảo mắt một vòng, lông mày hơi nhíu một chút.
Hàn Chương biết nguyên nhân.
Đào thành hiện tại còn lại ba vị Luyện Hư kỳ.
Ngoại trừ hắn ta, hai vị đến từ thế lực ẩn thế, đó là hai người Chư Nghi và Cung Từ Điệu.
Mặc dù không biết Thánh Chủ làm sao thuyết phục thế lực ẩn thế đển bọn hắn đến đây hỗ trợ.
Nhưng người của thế lực ẩn thế kiêu ngạo hơn cả người Thánh địa, cho dù Mộc Vĩnh đại diện cho Thánh Chủ, người thế lực ẩn thế cũng chẳng nể mặt hắn ta bao nhiêu.
Lần này triệu tập mọi người tới họp, hai vị kia trực tiếp không đến, không nể tình chút nào.
Nguyên nhân sâu xa hơn, Hàn Chương cũng đoán ra được.
Bên phía Điểm Tinh phái tổn thất hai vị Luyện Hư kỳ và hơn hai mươi vị Hóa Thần kỳ, dọa sợ rất nhiều người, cũng bao gồm Chư Nghi và Cung Từ Điệu.
Mộc Vĩnh nhíu mày, cái Hóa Thần khác cũng đoán được, trong đó một vị Hóa Thần đến từ thế lực ẩn thế khác mở miệng nói: “Mộc Vĩnh đại nhân, chư đại nhân cùng Cung đại nhân nói, có chuyện gì ngươi nói là được rồi.”
“Ta quay về sẽ truyền đạt lại.”
“Bọn hắn còn nói, bọn hắn hiện tại sẽ chỉ tọa trấn ở Đào thành này, những chuyện khác bọn hắn không để ý tới.”
Hàn Chương trong lòng cười thầm, e là chuyện xảy ra bên Điểm Tinh phái đã dọa hai người bọn hắn sợ rồi.
Mộc Vĩnh nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
Hắn ta liếc nhìn đám người một chút, lạnh lùng nói: “Binh mã Trung Châu tiến vào Yến Châu là thời điểm quyết chiến với bọn hắn rồi.”
“Lần này, phải cho Trung Châu một bài học nặng nề để bọn hắn biết sự lợi hại của Thánh tộc chúng ta.”
“Không có mệnh lệnh của ta không ai được phép rút lui.”
“Trận chiến này liên quan đến kế hoạch cuối cùng của Thánh chủ, ai dám như xe bị tuột xích, ta sẽ không dễ dãi đâu, Thánh chủ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Dừng một chút, hắn ta nhìn về phía Hàn Chương và mấy vị Hóa Thần của thế lực ẩn thế: “Lần này, ta cần mấy vị Luyện Hư kỳ đại nhân tiến về tọa trấn.”
Nhìn thấy dường như Hóa Thần thế lực ẩn thế còn có lời gì muốn nói, Mộc Vĩnh lạnh lùng mở miệng, chặn bọn hắn trước một bước: “Đây là mệnh lệnh, có vấn đề gì, có thể bảo hai vị đại nhân tới tìm ta, hoặc là đi tìm Thánh Chủ.”
Ngữ khí nghiêm khắc, thái độ cường ngạnh, khiến Hóa Thần thế lực ẩn thế biến sức, trong lòng nảy sinh e ngại theo bản năng, không dám mở miệng.
Hàn Chương nghe vậy, trong lòng cũng thầm giật mình, thời điểm quyết chiến đến rồi sao?
Ánh mắt Hàn Chương hơi lóe lên, hỏi Mộc Vĩnh: “Mộc Vĩnh đại nhân, bước cuối cùng trong kế hoạch của Thánh Chủ là gì?”
Kế hoạch Thánh chủ, đừng nói Hàn Chương, ngay cả Nhuế trưởng lão của Thánh địa cũng không biết.
Ánh mắt của mọi người cũng cùng nhau rơi trên người Mộc Vĩnh, đám người đều hết sức tò mò về kế hoạch của Thánh Chủ.
Bọn hắn tới đây, cũng chỉ là nghe theo lệnh của Mộc Vĩnh, Mộc Vĩnh bảo bọn hắn làm gì thì bọn hắn làm cái đó.
Mộc Vĩnh mỉm cười, lộ sự thần bí: “Đến lúc đó các ngươi sẽ rõ thôi.”
“Nhưng, có một điểm ta có thể khẳng định là, một khi thành công, chúng ta trở về tổ tinh không còn là hi vọng xa vời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận