Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3002: Đáng yêu rất khốc (length: 6819)

Lữ Thiếu Khanh tóc trắng mày trắng đứng trước mặt mọi người, trong mắt mọi người hắn như một con quỷ tóc trắng.
Nguyệt Liên bị chọc tức đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa phát điên.
Ân Minh Ngọc trong lòng lại một lần bất chợt thấy thoải mái. Cái tên này, đến cả nửa bước Tiên Đế cũng có thể chọc giận đến phát cáu, thì ra mình bị chọc giận đến muốn thổ huyết cũng chẳng là gì.
Thôi, thôi, không chấp nhặt với tên hỗn đản này nữa, để cho tuyến vú của mình được tốt hơn.
Quản Vọng nhìn Lữ Thiếu Khanh, có cảm giác hoảng hốt không chân thật.
Mấy tháng trước vẫn còn cùng Thần Vương đánh nhau ngang tài ngang sức, sao đột nhiên đã là nửa bước Tiên Đế rồi?
Quản Vọng không nhịn được hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Tiểu tử, ngươi thật sự là nửa bước Tiên Đế?"
Quản Vọng khó lòng mà không nghi ngờ.
Thậm chí còn hoài nghi Lữ Thiếu Khanh có phải đã bị ai đó thay thế.
Ô, tóc trắng mày trắng, rất có thể.
Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn, "Ngươi đoán xem?"
Phụt!
Quản Vọng trong nháy mắt hết cả hứng, "Hỗn đản, nghiêm túc một chút."
Cái kiểu đồng hương như này, thật sự là không muốn nhận chút nào, nói ra, thật mất mặt.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, "Không phải!"
"Không phải?" Quản Vọng không tin, "Ngươi coi ta là kẻ ngốc hay là mù?"
"Ngươi nghĩ ta không thấy chắc?"
Đều có thể trêu đùa nửa bước Tiên Đế, miễn cưỡng đỡ được công kích của nửa bước Tiên Đế, ngươi còn không phải nửa bước Tiên Đế sao?
"Ngươi cũng biết rõ còn hỏi cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ, "Với cái kiểu biểu hiện của ngươi như này, ta cũng không dám nhận ngươi là đồng hương."
Phụt!
Quản Vọng cũng muốn thổ huyết.
Ta mới không muốn nhận ngươi là đồng hương.
Tiêu Y bên này tò mò hỏi, "Nhị sư huynh, tóc với lông mày của ngươi..."
Đám người cũng lộ ra ánh mắt thích thú.
Lữ Thiếu Khanh thân hình so với trước đây có chút gầy, thêm vào mái tóc trắng mày trắng, trông như một thiếu niên hư hỏng.
Lữ Thiếu Khanh lập tức khó chịu quát, "Không được hỏi, hỏi nữa ta đánh chết!"
Sau đó hắn hung hăng trừng mắt nhìn Nguyệt một cái, "Đồ đàn bà nhiều chuyện."
Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Không dám nói à?"
"Bất quá, bộ dạng này của ngươi trông cũng rất hợp đấy."
Nguyệt từng trải dày dặn, rất am hiểu việc chọc tức người khác.
Vẻ khó chịu của Lữ Thiếu Khanh đã bị nàng bắt được.
Nàng nhanh chóng đoán được Lữ Thiếu Khanh không hài lòng về hình tượng hiện tại của mình.
Cho nên, nàng cười lạnh ha ha, "Ngươi trốn tránh không dám xuất hiện, là vì chính bản thân mình bộ dạng này không ra gì à?"
"Bà già, ngươi biết cái gì?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Mấy người phụ nữ các ngươi không tám chuyện có chết được à?"
"Già rồi, nên dành thời gian mà nghĩ dưỡng già đi, tám chuyện vô ích cho sức khỏe thôi."
Hít sâu, tỉnh táo, tỉnh táo lại!
Nguyệt hít sâu, âm thầm khuyên bảo bản thân không nên chấp nhặt với Lữ Thiếu Khanh.
Nàng cười lạnh, "Để ta đoán trúng rồi chứ gì?"
"Ha ha..."
"Cái bà cô em gái ngươi à," Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Ngươi cút đi cho ta!"
Tiêu Y lập tức nói, "Nhị sư huynh, không sao mà, ta thấy cũng đẹp đấy chứ."
"Rất ngầu!"
Quản Vọng bên cạnh yếu ớt nói, "Quả nhiên, ở cái lứa tuổi này, đều thích tóc vàng lông trắng cả."
Tiêu Y dù cũng đã mấy trăm tuổi.
Nhưng đặt vào dòng thời gian dài dằng dặc, cái tuổi này của Tiêu Y so với người phàm, cũng chỉ cỡ mười mấy tuổi.
Một cô nhóc con.
Đối với những thứ trang sức, đúng là cực kỳ ngưỡng mộ sùng bái.
"Ngầu?" Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh trở nên khó coi, ánh mắt trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tiêu Y, "Ngươi nói xem, ta ngầu chỗ nào?"
Trên mặt ta gần như là viết ba chữ 'bất bình thường', ngươi không thấy à?
Ngầu á?
Tiêu Y lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội ngậm miệng không dám nói thêm gì.
Đầu óc nàng điên cuồng xoay chuyển, nghĩ xem nên nói gì để làm vui lòng Lữ Thiếu Khanh.
Lúc này, nàng chỉ hận mình đọc ít sách, nghĩ mãi chẳng ra lời gì hay ho để dỗ Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y liếc mắt ra hiệu liên tục về phía Quản Vọng, hy vọng Quản Vọng giúp đỡ nàng.
Quản Vọng không thể từ chối đôi mắt rưng rưng nước mắt của Tiêu Y, hắn nói với Lữ Thiếu Khanh, "Bộ dạng ngươi trông không ngầu lắm, nhưng đáng yêu!"
Thân thể Lữ Thiếu Khanh được tái tạo nên trông thon thả, so với trước kia trông trẻ ra, cũng non nớt hơn.
Đương nhiên cũng sẽ đáng yêu hơn trước rất nhiều.
"Đáng yêu?"
Lữ Thiếu Khanh nổ tung.
Hắn giận phun về phía Quản Vọng, "Ngươi thấy ta đáng yêu chỗ nào?"
"Màu trắng là đáng yêu chắc?"
"Ta là nam, nam, con trai..."
Má nó!
Lữ Thiếu Khanh muốn giết người.
Nói hắn ngầu còn miễn cưỡng chấp nhận được, lại còn nói hắn đáng yêu?
"Cái tên đồng hương này của ngươi, béo tròn mới đáng yêu nhất đấy!"
Quản Vọng thổ huyết, ta đây đường đường là một đại lão, béo múp míp, ngươi có ý tốt nói đáng yêu hả?
Sao ngươi không nói là béo phệ đi?
"Ha ha..." Nguyệt cười lạnh đến càng lúc càng hăng.
Nàng nhìn càng thêm hiểu rõ, "Bộ dạng này của ngươi, hoàn toàn chính xác là đáng yêu ngây thơ."
"Một tên nhóc ranh con!"
Đáng yêu ngây thơ?
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Nguyệt, "Bà lão, bà ngậm miệng!"
Bà lão?
Nguyệt lại tức đến run người.
Tên tiểu tử hỗn đản này, quá đáng ghét.
Trong lòng Nguyệt bỗng có chút hối hận.
Cảm thấy những năm qua mình sống quá vô dụng, sống phí thời gian.
Sớm biết trước kia nên đọc nhiều sách, học hành nhiều hơn, cũng không đến nỗi bây giờ ngôn từ nghèo nàn, cãi không lại cái tên tiểu tử hỗn đản này.
Trong lòng Nguyệt vô cùng tức giận.
Lữ Thiếu Khanh chửi nàng, đủ các kiểu xưng hô thay phiên, nàng tới tới lui lui chỉ có mỗi hỗn đản, ghê tởm vài từ.
Cứ chửi qua chửi lại riết rồi cũng chẳng có tác dụng gì.
Lữ Thiếu Khanh đã miễn nhiễm với những từ ngữ đó.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh chửi xong Nguyệt, hắn lại khinh bỉ Quản Vọng, "Chó săn!"
"Đồ vô sỉ!"
"Cái đùi này của ta ngươi không ôm, lại đi ôm đùi bà già, không sợ xương cốt lỏng lẻo hả?"
Ta đi!
Quản Vọng thổ huyết.
Nguyệt thì tức giận đến run rẩy lần nữa.
"Tên hỗn đản này, ta muốn giết chết ngươi!"
"Đến," Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi, "Ngươi không giết được ta, có nghĩa là ngươi già rồi."
Ta đi!
Tên này!
Đám người lại phải lườm một cái, đúng là không sợ chết mà.
Ân Minh Ngọc nhìn Nguyệt với ánh mắt đầy đồng cảm, đồng thời cô ấy cảm thấy vẫn nên tiếp tục giúp đỡ Nguyệt, cố gắng lấy lòng Nguyệt.
Cô ấy nhìn ra xa nói, "Công tử Kế Ngôn chắc hẳn là thắng chứ?"
"Kim Hoa, Côn Dao hai vị nửa bước Tiên Đế không tạo được sóng gió gì đâu."
"Nguyệt tiền bối, ngươi thấy thế nào?"
"Mắt nàng ta mờ rồi, thấy được gì chứ?" Lữ Thiếu Khanh vẫn không ngừng móc mỉa Nguyệt, "Ngươi hỏi nàng ta, chi bằng hỏi chính ngươi."
"Hãy tin vào thị lực của bản thân...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận