Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1317: Lữ Thiếu Khanh để mắt tới Thành Huyền Thổ "Không hiệu quả thì sao?" Cảnh Ngộ

Chương 1317: Lữ Thiếu Khanh để mắt tới Thành Huyền Thổ "Không hiệu quả thì sao?" Cảnh NgộChương 1317: Lữ Thiếu Khanh để mắt tới Thành Huyền Thổ "Không hiệu quả thì sao?" Cảnh Ngộ
Đạo sắc mặt bất thiện.
"Không hiệu quả thì nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, nên làm gì thì làm cái đó." Lữ Thiếu Khanh vô cùng thản nhiên: "Dù sao cuối cùng cũng là đánh không lại, chẳng bằng tranh thủ thời gian tìm đường lui cho chính mình."
"Đường lui? Đường lui gì?" Sắc mặt Cảnh Ngộ Đạo càng thêm bất thiện: "Nơi này thất thủ, chúng ta không còn có đường lui. Chúng ta bây giờ đã đứng trên bờ vực không có đường thối lui."
"Đây chính là cực hạn của bản thân ông rồi." Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Đường, nhiều lắm."
"Thật sao?" Cảnh Ngộ Đạo không tin, đã thế này rồi còn có thể có đường gì?
"Ngươi nói thử xem, còn có đường g1?
Đây không phải nói nhảm sao?
Những nhân loại bọn hắn không đội trời chung với quái vật, không phải quái vật chết chính là bọn hắn diệt, còn có thể có đường nào khác?
Sắc mặt mấy người Tương T¡ Tiên, Tả Điệp vô cùng cổ quái.
Bọn hắn đoán được đường trong miệng Lữ Thiếu Khanh là gì.
"Đầu hàng." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc đề nghị: "Chết tốt không bằng sống vô lại, đầu hàng tốt biết bao."
"Không chừng Tế thần còn có thể cho các ngươi làm Tế tư đấy."
Quả nhiên! Mấy người Tương Tỉ Tiên cạn lời.
Còn Cảnh Ngộ Đạo muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Ông ta nổi giận nói: "Tiểu tử, có phải ngươi muốn tìm chết không?"
Bảo ngươi đừng nói ra những lời năng lượng tiêu cực, mọe nó ngay cả đầu hàng ngươi cũng nói ra.
"Có phải ngươi cảm thấy quả đấm của ta không đủ lực không?"
Cảnh Ngộ Đạo giơ quả đấm to lớn của ông ta lên, hận không thể đấm một quyền lên mặt Lữ Thiếu Khanh, đánh chết tên khốn kiếp này.
Còn những đệ tử tổ chức Thí Thần khác ở bên cạnh thì nhao nhao thấp giọng cười lạnh.
"Khá lắm, thực có can đảm khiêu khích Tam trưởng lão." "Muốn chết cũng không nên tìm cách này, dám nói ra những lời này trước mặt Tam trưởng lão."
"Buồn cười, đầu hàng? Tên ẻo lả."
"Tam trưởng lão hẳn là sẽ đánh hắn thành thịt muối."
"Thảm rồi."
Mọi người đều biết tính tình Cảnh Ngộ Đạo, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chết chắc.
"Là không đủ lực." Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nắm đấm của Cảnh Ngộ Đạo, cười nhạt khiến Cảnh Ngộ Đạo buồn bực buông nắm đấm xuống.
Trong lòng ông ta vô cùng ấm ức, ông ta đánh không lại Lữ Thiếu Khanh.
Còn hành động buông nắm đấm xuống của Cảnh Ngộ Đạo khiến đám người chuẩn bị xem trò vui ngây dại. Chuyện Cảnh Ngộ Đạo thua Lữ Thiếu Khanh trong Nghị sự đại điện không truyền ra ngoài cho nên bọn hắn cũng không biết Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn Cảnh Ngộ Đạo.
"Tiểu tử." Cảnh Ngộ Đạo chỉ có thể đè nén lửa giận: "Mấy lời như thế nào ngươi bớt nói bậy ở đây đi, nhân loại chân chính, cho dù có chết cũng sẽ không đầu hàng."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, lộ ra rất khinh thường: "Hi sinh vô nghĩa."
"Thật sự cân nhắc vì nhân loại là nên tranh thủ thời gian nghĩ cách chứ không phải gào thét ở chỗ này."
Cảnh Ngộ Đạo nghe đến đây coi như hiểu được ý của Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Thành Huyền Thổ: "Mở ra, mau đem át chủ bài ra sử dụng."
"Thực ra, đại trưởng lão không mở ra, ông thân là tam trưởng lão có lẽ có quyền lực đúng không?"
"Từng đọc sách chưa? Tướng trên trận, quân mệnh có thể không nhận."
"Đại trưởng lão không ở nơi này, ông hoàn toàn có thể hạ lệnh mở Thành Huyền Thổ ra xem bên trong là cái gì."
Cảnh Ngộ Đạo hừ một tiếng: "Thành Huyền Thổ vô cùng quan trọng, không có mệnh lệnh của đại trưởng lão không thể tùy ý mở ra."
"Hơn nữa ta cũng không am hiểu trận pháp."
Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ mình, tự đề cử mình: "Ta này, ta am hiểu, ta có thể giúp một tay, không cần linh thạch."
Tương Ti Tiên cũng hiểu ra Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Hắn để mắt tới Thành Huyền Thổ.
Nàng ta nói: "Mộc công tử, Thành Huyền Thổ can hệ trọng đại, không thể làm loạn."
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao?"
"Đây chính là hi vọng của nhân tộc, đến lúc này rồi còn không thể dùng sao?"
"Chẳng lẽ thật sự phải chờ khi Tế thần đích thân tới sao?"
"Mặc dù ta phá hủy truyền tống trận quái vật, nhưng không chừng một khắc sau truyền tống trận của bọn chúng lại tới."
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, Tả Điệp bỗng nhiên chỉ vào bầu trời kêu to: "Nhanh, mau nhìn kìa."
Trên bầu trời một lần nữa xuất hiện sương mù màu đen, lần này sương mù màu đen có biểu hiện hơi không giống trước đó.
Trong sương mù màu đen còn pha lẫn tia chớp màu đen.
Sương mù màu đen cuồn cuồn ẩn chứa lôi đình, quang mang lấp lóe, mang đến cho người ta sự tuyệt vọng.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Không thể nào, miệng của ta linh như vậy từ lúc nào thế?"
Hản lập tức chúc phúc cho bản thân: "Ta chúc mình phát đại tài, mỗi năm một mục tiêu nhỏ, các khán giả của †a cũng thế, tâm tưởng sự thành, một năm mười mục tiêu nhỏ."
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, sương mù màu đen dần dần trở nên nhạt đi, sau đó một khe nứt to lớn xuất hiện trên bầu trời. Khe nứt chừng năm dặm, như xé rách ra một lỗ hổng cực lớn trên bầu trời, ngoài rìa quanh quẩn tia chớp màu đen như một bồn máu lớn, một khắc sau sẽ từ trên trời giáng xuống, thôn phệ toàn bộ nhân loại trên mặt đất.
"Đó, đó là cái gì?"
Đám người la hoảng lên, nhìn khe hở trên bầu trời, trong lòng bọn họ sinh ra dự cảm cực kỳ không ổn.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Các ngươi chưa từng nhìn thấy sao?"
Cái lỗ thủng này cũng là một hình thức truyền tống quái vật mà, có cần phải ngạc nhiên đến thế không?
"Mộc công tử, ngươi gặp qua? Đây là cái gì?"
Tương Ti Tiên giật mình nhìn Lữ Thiếu Khanh. "Không phải đâu, các ngươi thật sự chưa từng gặp sao?" Lữ Thiếu Khanh càng thêm giật mình.
Tương Ti Tiên lắc đầu, thành thật nói: "Đây là lần đầu tiên gặp."
"Là khe hở Hắc Uyên!" Cảnh Ngộ Đạo bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: "Theo như đồn đại, sẽ có quái vật cường đại hơn xuất hiện từ trong khe hở."
"Khi ta còn bé từng nghe sư phụ nhắc tới, trước kia từng xuất hiện khe hở Hắc Uyên, mấy tram vạn dặm, bên trong có vô số quái vật cường đại xuất hiện, suýt nữa đã hủy diệt thế giới."
"Nhưng, khe hở Hắc Uyên không phải đã bị đóng lại sao? Vì sao vẫn còn xuất hiện?"
Nhớ tới chuyện sư phụ từng nói với mình, trong lòng Cảnh Ngộ Đạo cũng khó tránh khỏi kinh hoảng. Ngay vào lúc ông ta kinh hoảng, bên cạnh có người khinh thường: "Chỉ là khe hở, có gì phải sợ?" Chương 1318: Chỉ là khe hở
Chỉ là khe hở?
Là ai khẩu khí lớn như vậy?
Không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào sao?
Cảnh Ngộ Đạo quay đầu nhìn lại, không phải người khác, chính là Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn khe hở trên bầu trời, vẻ mặt tự nhiên, khóe miệng còn treo nụ cười lạnh mang theo vài phần khinh thường, dáng vẻ hoàn toàn không để khe hở Hắc Uyên trên bầu trời vào mắt.
Trên thực tế, đó cũng không phải Lữ Thiếu Khanh cuồng vọng và phách lối.
Cái gọi là khe hở Hắc Uyên đối với người khác mà nói, có lẽ là tôn tại tuyệt vọng, không cách nào đóng lại được.
Bên trong liên tục có quái vật không ngừng xuất hiện, đổi lại là ai cũng đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, khe hở Hắc Uyên còn dễ đối phó hơn cả Hóa Thần.
Hắn có cốt truyện không giống với bình thường có thể dễ dàng hấp thu tia chớp màu đen của khe hở Hắc Uyên, dễ dàng đóng nó lại.
Lần này, Lữ Thiếu Khanh chỉ là tự tin nói ra sự thật.
Khe hở Hắc Uyên không đáng sợ.
Trong mắt hắn chỉ cân hắn hơi động tay một chút là có thể đóng nó lại được rồi.
Nhưng khi những người khác nghe thấy thì đây chính là một tên làm màu. Không thấy đến tam trưởng lão cũng phải luống cuống sao?
Sư phụ của tam trưởng lão còn nói khe hở Hắc Uyên vô cùng đáng sợ.
Một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi thì tính là gì mà cũng dám ở đây phát ngôn bừa bãï?
Người mở miệng đầu tiên dĩ nhiên là Dận Khuyết người vẫn luôn khó chịu với Lữ Thiếu Khanh, Dận Khuyết hét lớn một tiếng: "Tiểu tử, ngươi biết cái gì?"
"Không phách lối thì ngươi sẽ chết à?”
"Ta phách lối?" Lữ Thiếu Khanh không hiểu, sau đó không vui cảnh cáo Dận Khuyết: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì đừng nói lung tung."
"Con người ta khiêm tốn nhất, khiêm tốn công tử chính là để nói về ta." "Ngươi ở đây bôi xấu thanh danh của ta, ta không tìm được đạo lữ, ngươi tính đền bù thế nào đây?"
"Đúng không, Ti Tiên tỷ tỷ?"
Tương Tỉ Tiên quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn dáng vẻ gợi đòn kia của Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta hỏi: 'Mộc công tử, ngươi hiểu rất rõ về khe hở Hắc Uyên sao?"
"Bình thường thôi, chuyện nhỏ ấy mà."
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, bộ dạng khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy vô sỉ.
Cảnh Ngộ Đạo quát to một tiếng: "Tiểu tử, không hiểu thì đừng ở đây nói hươu nói vượn."
"Ngươi biết khe hở Hắc Uyên xuất hiện đại diện cho cái gì không?” "Ngươi gặp qua? Nói đùa cái gì, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi à?"
Thế giới này biến thành như thế này chính là vì khe hở Hắc Uyên.
Khe hở Hắc Uyên xuất hiện đại diện cho tai họa lớn.
Đây không phải là nói chuyện giật gân, thế giới này của bọn hắn chính là khắc họa chân thật.
Khe hở Hắc Uyên xuất hiện khiến đông đảo cao thủ nhân tộc tử thương thảm trọng, ngay cả sư phụ ông ta, một trong những cao thủ tuyệt đỉnh của nhân tộc, sau khi đại chiến qua đi vẫn vẫn lạc ở lứa tuổi trung niên vì di chứng của thương tích.
Mặc dù khe hở Hắc Uyên bị đóng lại nhưng quái vật cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, cuối cùng lưu lại những quái vật Tế thần nuôi dưỡng nhân loại này. Nhân loại trở thành nơi chăn nuôi của quái vật.
Giờ khe hở Hắc Uyên lại một lần nữa xuất hiện, những nhân tộc bọn hắn, thế giới này của bọn hắn đã đi đến tình trạng nguy hiểm nhất.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, khịt mũi coi thường: "Ta đâu chỉ gặp qua, còn từng đóng lại đấy."
Đương nhiên, cũng đã từng mở ra.
"Nói đùa!" Cảnh Ngộ Đạo trăm vạn lần không tin.
Đóng lại?
Nếu dễ dàng đóng lại như vậy, thế giới này đã không biến thành như thế này.
Chuyện trăm ngàn năm trước, ông †a cũng chỉ biết được chút ít từ miệng sư phụ. Nhưng ông ta biết trăm ngàn năm trước, để đóng được khe hở Hắc Uyên đã chết không biết bao nhiêu cao thủ nhân tộc.
Tên tiểu tử chưa ráo máu đầu trước mắt lại đang phát ngôn bừa bãi trước mặt ông ta.
Hắn chẳng thèm để khe hở Hắc Uyên vào mắt.
Cảnh Ngộ Đạo chỉ hận mình đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, nếu không không đánh cho Lữ Thiếu Khanh một trận thì không chịu được.
Đã từng gặp kẻ làm màu nhưng chưa từng thấy ai làm màu như vậy.
Dận Khuyết hát đệm: "Mặc dù ngươi có thể đóng được truyền tống trận quái vật nhưng không có nghĩa ngươi là vô địch"
"Muối tam trưởng lão ăn còn nhiều hơn cơm ngươi ăn, cầu đi qua còn nhiều hơn đường ngươi đi, ngươi dối trá cái gì?"
"Khoác lác có ích gì không? Ngươi tưởng rằng sẽ có người tin ngươi sao?"
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, chỉ vào Tương Tỉ Tiên nói: "Ta cảm thấy Tỉ Tiên tỷ tỷ có vẻ tin đấy."
Vãi!
Dận Khuyết lập tức nhìn về phía Tương Ti Tiên.
Ánh mắt Tương Ti Tiên trong sáng, miệng khẽ nhếch lên, trên mặt mang theo vài phần mong chờ.
Dáng vẻ của Tương T¡ Tiên khiến Dận Khuyết không kìm được ôm ngực.
Phịch một tiếng, tim hắn ta lại vỡ vụn rồi.
Đại tiểu thư à, đại tiểu thư ơi, cô tốt xấu gì cũng mấy chục tuổi rồi, tuổi của cô còn nhiều gấp đôi tên khốn này đấy.
Hắn nói cái gì nghĩa là cái đó sao?
Sao cô có thể tin tưởng hắn đến như vậy?
Dận Khuyết rất tổn thương, tình huống này khiến hắn ta nhớ đến một bài tình ca buồn.
Tả Điệp cũng nghi ngờ nhìn qua Tương Ti¡ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ không phải thật sự tin hắn đấy chứ?"
Tương Ti Tiên chần chờ, nàng ta bán tin bán nghỉ đối với lời của Lữ Thiếu Khanh.
Chần chờ một chút, cuối cùng nàng †a nói ra lý do mình tin tưởng Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử nói chuyện mặc dù có chút đặc biệt, làm việc chưa bao giờ khiến người ta thất vọng."
Cho dù là đối mặt với con của Tế thần hay truyền tống trận quái vật, Lữ Thiếu Khanh đều không khiến người ta thất vọng.
Còn nữa, ngay cả gia gia nàng ta, một tồn tại Hóa Thần mà cũng không chiếm được lợi lộc gì từ trên người Lữ Thiếu Khanh, ngược lại còn nhiều lần bị tức đến thổ huyết.
Lữ Thiếu Khanh mặc dù rất hay chọc người ta giận nhưng hắn làm việc không để cho Tương T¡ Tiên thất vọng, luôn tạo cho Tương Ti Tiên một loại cảm giác đáng tin cậy.
Cho nên, cuối cùng Tương Tỉ Tiên nhấn mạnh bổ sung một câu: "Mộc công tử rất đáng tin cậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận