Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1749

Chương 1749
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Phụt!
Một vết thương kinh khủng xuất hiện trên người lão ta, chẩy máu đầm đìa, kiếm ý điên cuồng xé rách miệng vết thương.
“A!”
Đoan Mộc Kình Thiên kêu lên thảm thiết, các tu sĩ nhân tộc nghe được mà tâm hoa nộ phóng, tựa như tiên âm.
Ngao Thương thấy cảnh này, sắc mặt có hơi đau khổ, tựa như nhớ lại trai rnghieemj không hề thoải mái mà chê bôi: “Thật hèn hạ!”
Không ít người bên cạnh hắn ta gật gù tỏ vẻ đồng ý, cũng chê theo.
“Đúng vậy, hèn hạ!”
“Chưa từng thấy chiêu số nào hèn hạ như thế.”
“Ngươi cho rằng khi nổ bom khói, nàng cho ngươi ăn thật. Khi ngươi cho rằng là thật, lại là đòn tấn công giả, khó lòng phòng bị.”
“Năm đó nếu không phải một chiêu này, nàng chắc chắn sẽ bị ta đánh bại. Bi kịch mà. Chỉ thiếu một chút nữa thôi ta đã có thể thắng nàng.”
“Ngươi còn tốt đấy, ta bị chiêu này của nàng ngược đến ba lần.”
“Đó là do ngươi phạm tiện. Thế mà ngươi còn đánh với nàng tận ba lần.”
Cảm giác đau đớn trên vết thương khiến cho Đoan Mộc Kình Thiên vừa sợ vừa giận. Cứ theo đà này, lão ta sẽ bại.
Vừa nghĩ tới kết quả lạc bại của mình, Đoan Mộc Kình Thiên không nhịn được mà hơi kinh hoảng.
Thua một tiểu nha đầu như Tiêu Y, không nói đến chuyện mất mặt hay không.
Càng quan trọng hơn là, Ma tộc không thích kẻ thất bại. Nếu lão ta thất bại, sau này sẽ càng không có địa vị bên Ma tộc.
“Ghê tởm. Nha đàu thối, ta liều mạng với ngươi.”
Đoan Mộc Kình Thiên gầm thét, lấy ra một thứ vuông vức như một cái ấn cầm trong tay.
Lão ta rót linh lực vào, cai ấn lớn lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Sau đó, lão ta lại ném đi, trước mắt mọi người, cái ấn hóa thành khổng lồ nện mạnh xuống Tiêu Y.
Như một tòa núi lớn, muốn trấn áp Tiêu Y.
Tiếng soàn soạt vang lên, thiên địa rung động, uy áp kinh khủng như muốn nện Tiêu Y thành thịt nát.
Có người mắt tinh kinh hoảng hô lên: “Pháp khí cấp sáu ư?”
“Kiện pháp khí này xuất hiện rồi, Tiêu cô nương khó mà chống lại được.”
“Đây là pháp khí bản mệnh của lão ta. Đáng sợ.”
Cái ấn tản ra uy thế đáng sợ, đông đảo tu sĩ nhân tộc kinh hãi.
Địch Bỉnh Châu nghiêm túc. Kinh nghiêm của ông ấy càng phong phú hơn, nhìn chằm chằm vào cái ấn trên bầu trời, nói: “Là pháp khí cấp năm. Nhưng còn cách cấp sáu không xa.”
“Từ hành động vừa rồi của Đôan Mộc lão tặc, có thể thấy lão ta thà bị ta đánh cho bị thương cũng không muốn lấy ra, hẳn là vẫn đang ôn dưỡng bên trong, muốn đột phá cấp sáu.”
Sau đó, ông ấy không nhịn được mà cười lên: “Bây giờ lại phải lôi ra dùng rồi, không chỉ có uy lực giảm đi rất nhiều, mà muốn đột phá lại nữa e rằng rất khó.”
Nhưng nhờ vậy có thể nhìn ra được Đoan Mộc Kình Thiên hận Tiêu Y thấu xương.
Tiêu Y hừ một tiếng, không kinh hoảng tí nào.
Lan Thủy kiếm trong tay tỏa ra hào quang chói sáng, Tiêu Y chỉ trường kiếm, hét lớn: “Kiếm quyết mổ heo!”
Một đám học sinh Trung Châu xạm mặt lại.
Mị Phi càng tức giận hô hào: “Quá ác, ác hèn hạ!”
Những người khác đều tỏ vẻ đồng tình, đồng thời nhao nhao khiển trách: “Đúng vạy, cái gì mà kiếm quyết mổ heo chứ? Rõ là cố ý khiến người ta buồn nôn mà!”
“Các ngươi đã từng gặp chiêu này của nàng chưa?”
“Mới lần đầu gặp thôi, nhưng chắc chắn là chiêu thức lúc trước, chẳng qua nàng đổi cái tên khác chọc cho Đoan Mộc lão tặc buồn nôn thôi.”
“A, không đúng, chiêu này…”
Trong một sát na, bầu trời mờ đi tựa như mặt trời biến mất, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vô số sao trời lấp lánh.
Bỗng nhiên, một ánh sao chiếu xuống như thần quang trên trời rơi xuống.
Ánh sao đánh trúng cái ấn như một ngọn núi.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, sóng xung kích vô hình bộc phát trong nháy mắt.
Tiếng vang qua đi, âm thanh răng rắc vang lên, sau đó là một tiếng hét thảm.
Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy mặt ngoài của cái ấn phủ đầy vết nứt, không còn có uy thế trước đó.
Đoan Mộc Kình Thiên phụt máu tươi, từ trên trời ngã xuống.
Một đòn tấn công đáng sợ như thế, ai nấy đều thất kinh.
“Đây là kiếm quyết gì?”
Cả đám học sinh Đông Châu đều tê cả da đầu.
“Đây là kiếm quyết gì vậy?”
“Nàng học được từ khi nào?”
“Một kiếm này đã phá hủy pháp khí cấp năm, cái này mạnh cỡ nào?”
Tất cả mọi người quan chiến, bao gồm cả Ma tộc đều nhìn sang Tiêu Y bằng ánh mắt kính sợ.
Trẻ tuổi như vậy, cảnh giới như thế lại có lực chiến đấu mạnh mẽ cỡ đó, không thể nói là đáng sợ.
Tiêu Y mặc kệ tất thảy, vung Lan Thủy kiếm. Dù đã gần như thoát lực, nhưng sát ý của nàng vẫn kiên định, chuẩn bị tiến lên chém Đoan Mộc Kình Thiên thành muôn mảnh.
Lữ Thiếu Khanh mở miệng gọi nàng lại: “Được rồi.”
Sau đó, hắn hô lên với Ma tộc phía xa: “Một người có thể nói chuyện đi ra đi.”
“Người bước ra có thân phận một chút nhé, tu sĩ cấp thấp đừng có lại gần, nếu không đừng trách ta thả sư muội ra.”
Đối mặt với Ma tộc, Lữ Thiếu Khanh vẫn giữ cái dáng vẻ có thể khiến cho người ta tức chết ấy.
Bên dưới, Ngao Thương nghiến răng cực kỳ khó chịu: “Cuồng vọng, tưởng mình vô địch thật sao?”
“Đối phương cũng có Luyện Hư kỳ.”
Thực lực của Ma tộc rất mạnh, nếu cùng cảnh giới, phần thắng của Ma tộc rất lớn.
Mị Phi cũng rất khó chịu. Xem chừng thế này sẽ phải đánh một trận. “Hỗn đản, cuồng vọng như thế, căn bản không quan tâm đến chúng ta.”
“Hiện giờ Hóa Thần bên Ma tộc chiếm ưu thế, chờ lát nữa đánh nhau, hắn bị kìm chân, ai có thể ngăn được nhiều cao thủ như thế?”
Mị Phi khiến cho xung quanh cộng minh.
Hoàn toàn chính xác. Bên nhân tộc, dù có cộng thêm cả Tiêu Y cũng mới chỉ có ba vị Hóa Thần, mà bên đối phương, trừ Đoan Mộc Kình Thiên ra cũng có tới bảy vị Hóa Thần.
Chênh lệch số lượng quá xa cách.
Mị Phi nói không sai, thế cục đang bất lợi với nhân tộc.
“Đúng vậy, đáng lẽ nên khách khí một chút, dù sao thế cục cũng không ổn.”
“Ma tộc đâu có tốt tính, hắn cứ thế này chỉ sợ càng chọc giận Ma tộc thôi.”
“Ôi chao, phiền phức lớn rồi.”
Không ít người âm thầm có ý kiến trong lòng, cũng có người lẩm bẩm nói ra, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Nhưng bọn họ không hề phát hiện ra, từ khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, các Hóa Thần Ma tộc như lâm đại địch, cảnh giác nhìn Ltj,
Ngay cả các tu sĩ khác của Ma tộc trong bóng tối cũng đều căng thẳng lo lắng.
Một lát sau, vẫn không có ai lên tiếng, Lữ Thiếu Khanh bất mãn hỏi lại: “Thế nào? Vẫn chưa có người nào đến sao?”
“Đều điếc cả rồi sao?”
“Thánh Chủ dạy các ngươi lễ phép như vậy hả?”
Thấy Ma tộc bên kia vẫn không có động tĩnh gì, cũng không có ai lên tiếng, Ngao Thương lẩm bẩm nói: “Xem kìa, Ma tộc tức giận đến mức không muốn nói chuyện với hắn nữa.”
Mị Phi phụ họa: “Ai muốn nói chuyện với hắn chứ? Đoán chừng Ma tộc đang muốn giết tới rồi.”
“Mặc dù hắn là Luyện Hư kỳ, nhưng Ma tộc cũng xem thường hắn.”
Nhưng vào lúc này, Hàn Chương đã biến mất lại xuất hiện, chắp hai tay sau lưng, như từ trong hư không đi tới.
“Lữ công tử, cửu ngưỡng đại danh!”
Thái độ ôn hòa hữu lễ, so với thái độ cao ngạo khinh thường với mọi người vừa rồi như hai người khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận