Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 593 - Chỉ là ma tộc, cũng dám đến khiêu khích Thiên Cung môn chúng ta?



Chương 593: Chỉ là ma tộc, cũng dám đến khiêu khích Thiên Cung môn chúng ta?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhìn Cổ Cảnh Thước, ánh mắt lấp lóe.Hắn rất muốn đâm sau lưng Cổ Cảnh Thước một dao, với hắn mà nói, người Thiên Cung môn đều đáng chết.Nhưng phải làm như thế nào để mình không bị phát hiện nhỉ?Lữ Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, sau đó ra tay.Ở phía xa!Hình Tác và Nhan Ba của ma tộc cũng ở phía sau lạnh lùng đứng xem.Nhan Ba nhìn thấy Cổ Cảnh Thước không biết tự lượng sức mình, đối cứng với tu sĩ ma tộc đã kết trận thì không kìm được cười lạnh, ánh mắt nhìn Cổ Cảnh Thước như nhìn đồ đần:“Nhân tộc ngu xuẩn!”Hình Tác gương mặt vô cảm, ban nãy hắn ta đã bị Thị vệ trưởng mắng một trận, hiện tại tâm trạng không tốt.“Nhân tộc đã chiếm cứ tổ địa đúng là lãng phí.” Hình Tác sát ý nồng động: “Kẻ vô dụng, đáng giết!”Nhan Ba thấy Hình Tác kích động muốn đi giết Cổ Cảnh Thước thì ngăn lại: “Đừng vội, giờ lưu mạng lại cho hắn để tránh kẻ địch bị ép quá sẽ liều mạng với chúng ta. Bây giờ thứ chúng ta thiếu nhất là thời gian, thời gian truyền tống sắp tới rồi, không thể thất bại trong gang tấc.”Hình Tác nghe vậy chỉ có thể đè kích động xuống.Hắn ta nhìn năm mươi tu sĩ ma tộc đứng thẳng bất động, nói một câu: “Chỉ sợ hắn còn thủ đoạn, tạo ra uy hiếp đối với chiến sĩ Thánh tộc.”Những tu sĩ ma tộc này do Thị vệ trưởng đích thân huấn luyện, là Thân Vệ đội của Thánh chủ.Nếu những tu sĩ này tử thương, thân là Nguyên Anh bọn hắn cũng có trách nhiệm.Nhan Ba cười lên, các mạch máu trên gương mặt thô kệch nhúc nhích, nụ cười nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ đáng sợ: “Giờ nhân tộc kia đã bị dọa cho bể mật gần chết rồi.”Hắn ta chỉ vào Cổ Cảnh Thước, trong tiếng cười tràn đầy khinh miệt: “Giờ hắn chỉ nghĩ làm thế nào để chạy trốn chứ không dám nghĩ làm thế nào để phản kích đâu.”Khí tức Cổ Cảnh Thước suy yếu, cho dù cách thật xa, hai người cũng có thể cảm thụ được sự e ngại do Cổ Cảnh Thước tản ra.Hình Tác nhìn thấy thế, khinh thường lắc đầu: “Phế vật!”“Hiện tại chỉ cần cẩn thận đừng để Khu Tình kia bị giết là được.” Nhan Ba cười lạnh một tiếng, trong giọng nói không hề có bất kỳ sự tôn kính nào dành cho Khu Tình.“Còn về chiến sĩ Thánh tộc thì không cần phải lo lắng.”Tuy nhiên Nhan Ba vừa mới nói xong, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một cỗ kiếm ý kinh thiên.Hai người còn chưa kịp kịp phản ứng, một thanh cự kiếm xuất hiện.Cự kiếm dài ngàn trăm trượng như thanh kiếm thiên phạt trên trời, thân kiếm một bên màu trắng một bên màu đen, tản ra ba động, tạo cho người ta một loại cảm giác mâu thuẫn. Giống như trên trời đồng thời xuất hiện mặt trăng và mặt trời, âm Dương cùng hiện.Cự kiếm xua tan tầng mây, vỡ tan bầu trời, vỡ nát đại địa tạo ra vô số ba động, như là một cỗ gió lốc, không ngừng khuếch tán.Cự kiếm từ trên trời giáng xuống, tựa như tia chớp rơi xuống vị trí năm mươi tên tu sĩ ma tộc, phát ra tiếng nổ kinh thiên.Kiếm khí tung hoành, kiếm ý tứ ngược.Từng vết nứt lan tràn, sâu không thấy đáy, vô số cây cối bị giảo sát, mảnh vụn đầy trời, cuồn cuộn khói đặc, hoàn toàn bao phủ nơi này.Năm mươi tên tu sĩ ma tộc vừa rồi còn phát ra một kích kinh thiên, giờ đang là lúc kiệt sức nhất. Đối mặt với cự kiếm từ trên trời giáng xuống với thế sét đánh lôi đình như vậy, bọn hắn không kịp có chút phản ứng nào đã biến mất trong khói đặc cuồn cuộn.Tất cả mọi người kinh hãi.Cổ Cảnh Thước tê cả da đầu, suýt nữa xoay người bỏ chạy, quá dọa người đi.Thanh cự kiếm ban nãy kia khiến hắn ta sinh ra kính sợ, không hề có ý định chống cự.Hai người Nhan Ba, Hình Tác cũng lập tức sững ra, hai người bọn hắn làm sao cũng không thể ngờ nơi này còn một Nguyên Anh kỳ khác đang ẩn nấp.Vừa ra tay đã là sát cơ lăng lệ.Trong sương khói yên tĩnh, trong lòng hai người Nhan Ba, Hình Tác sinh ra dự cảm không tốt.Đợi cho sương mù tán đi, sắc mặt Nhan Ba và Hình Tác trở nên điên cuồng.Năm mươi tu sĩ ma tộc vốn chỉnh chỉnh tề tề, uy phong lẫm lẫm giờ ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, thậm chí còn bị ném ra xa sau cú nổ giống như con búp bê vải rách nát bị vứt trên mặt đất, không nhúc nhích.Có không ít tên đang rên rỉ, đang kêu la, có tên nằm rạp trên mặt đất không động đậy được nữa, khí tức hoàn toàn không có.Khôi giáp của bọn hắn cũng vỡ tan, máu tươi tràn ngập, nhuộm đỏ một vùng.Đội ngũ năm mươi người bị đánh tan, tử thương vô số.Hai người Nhan Ba, Hình Tác kịp phản ứng lại, giận tím mặt, sự tình lần này lớn rồi.Hai người như linh cẩu phát cuồng từ đằng xa gào thét lao đến: “Đáng chết, nhân tộc các ngươi đều đáng chết.”“Chỉ là ma tộc cũng dám khiêu khích Thiên Cung môn chúng ta? Muốn chết!”Lữ Thiếu Khanh quẳng lại một công xong không nói hai lời xoay người chạy, biến mất khỏi chỗ này.Đợi khi những người khác chú ý tới thì Lữ Thiếu Khanh đã sớm chạy mất dấu, ngay cả dáng vẻ của hắn như thế nào cũng không thấy rõ.Lữ Thiếu Khanh rời đi nhanh như chớp, giữa đường gặp sư phụ và Ung Y.“Sư phụ, Ung tiền bối, không cần đi, đánh xong rồi, chúng ta trở về thôi.”Thiều Thừa cùng Ung Y hai mặt nhìn nhau, không hiểu lời Lữ Thiếu Khanh nói.Hai người nghe nói xảy ra chiến đấu với ma tộc nên đã chạy theo đến, tuy nhiên giữa đường lại bị Lữ Thiếu Khanh cản lại.“Thiếu Khanh, sao vậy?”Lữ Thiếu Khanh nói: “Không có gì, ma tộc bọn hắn chết một người, giờ đang nổi trận lôi đình, đỏ hồng mắt muốn tìm người báo thù. Nhưng bây giờ đã đánh xong rồi, mọi người không cần đi nữa.”Thiều Thừa và Ung Y bán tín bán nghi.“Dọc theo con đường này, chúng ta gặp không ít người tan tác trốn chạy, chuyện gì xảy ra vậy?”“Chuyện này trước đó mọi người chưa từng gặp sao? Bên chúng ta đánh với ma tộc sao có thể chiếm tiện nghi được?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận