Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1319: Chỉ là khe hở (tt)

Chương 1319: Chỉ là khe hở (tt)Chương 1319: Chỉ là khe hở (tt)
"Phụt!"
Dận Khuyết muốn thổ huyết.
Đây là tín nhiệm cỡ nào, hảo cảm cỡ nào?
Hóa ra những lời hắn ta chửi bới Lữ Thiếu Khanh trước đây đều làm không công, chỉ như tôm tép nhãi nhép.
Dận Khuyết cảm thấy trái tim mình bị phế rồi, đã vỡ nát, không thể nào hàn gắn lại được nữa.
Lữ Thiếu Khanh cũng kinh ngạc.
"Cô nương ngươi có lòng tin đối với †a như vậy sao?"
"Ngươi, không phải thích ta đấy chứ?"
"Thật xin lỗi, ngươi là người tốt!" Lữ Thiếu Khanh theo bản năng lui một bước, khiến Tương Tỉ Tiên muốn đánh người.
Dận Khuyết nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh dám đùa giỡn Tương T¡ Tiên thì lại càng tổn thương.
"Khốn, khốn kiếp."
Trái tim bị tổn thương, cảm xúc phẫn nộ khiến Dận Khuyết hận đến mức nghiến răng, nói cũng nói không nên lời.
"Mộc công tử." Mặt Tương Ti Tiên ửng đỏ, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nếu ngươi nói ngươi có thể đóng lại, vậy phiền ngươi xuất thủ thêm lần nữa"
Mắt Dận Khuyết sáng lên, trong lòng vui mừng, đại tiểu thư đang cố ý?
Cố ý khen tên khốn này sau đó lại bắt hắn đi làm việc?
Chắc chăn là như vậy rồi. Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: "Dựa vào cái gì? Các ngươi đều không tin ta, tại sao ta phải đi chứ?"
Cảnh Ngộ Đạo cũng biết suy nghĩ của Tương Ti Tiên, ông ta cũng nói: "Tiểu tử đi đi, để chúng ta xem thử có phải ngươi đang khoác lác không."
"Không đi, các ngươi nói ta khoác lác thì coi như khoác lác đi."
"Ngươi là sợ sao?" Dận Khuyết giận dữ mắng mỏ.
"Không sợ, nhưng không muốn đi, sao nào?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược khiến Dận Khuyết không còn lời nào để nói, thầm chọc giận bản thân đến gần chất.
Đúng như lời của Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh không đi, Dận Khuyết hắn ta cũng chẳng có cách gì.
Cho dù là Cảnh Ngộ Đạo cũng cưỡng chế không được.
"Mộc công tử, ngươi không lo lắng cho sư huynh và sư muội của ngươi sao?"
Tương T¡ Tiên lại một lần nữa nhắc đến Kế Ngôn và Tiêu Y, ý định tiếp tục dùng họ để thuyết phục Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ không quan tâm: "Mặc kệ, dù sao các ngươi hẳn là sốt ruột hơn cả ta, đúng không, tam trưởng lão."
Hẳn cũng chọc giận Cảnh Ngộ Đạo gần chết.
"Tiểu tử." Cảnh Ngộ Đạo quát lên với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi có thể đóng thì bước lên đóng đi, bớt ở đây léo nha léo nhéo."
"Ta có thể đóng." Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Nhưng đóng lại rồi thì ta được lợi gì?" "Lợi?" Cảnh Ngộ Đạo tính tình nóng nảy đã bị tức đến mức toàn thân run rẩy: "Tiểu tử, giờ là lúc nhân loại đang nguy cấp nhất, ngươi thân là nhân loại, lại còn đòi lợi ích?"
"Ai cho ngươi thói quen này?”
Cảnh Ngộ Đạo gào thét một tiếng, rốt cuộc cũng không kìm nén được lửa giận trong lòng, xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh.
Quả đấm to lớn nện xuống Lữ Thiếu Khanh như một tảng đá lớn rơi xuống, tạo lên từng trận cuồng phong.
Hành động này khiến nhóm Tương T¡ Tiên cả kinh vội vàng lui lại.
"Ha ha, hắn chết chắc!"
"Dám chọc giận Tam trưởng lão, thật to gan."
"To gan? Đây là vô tri." "Tam trưởng lão có thực lực gì? Một quyền là có thể nện tiểu tử kia thành thịt muối rồi."
"Sẽ không bị đánh chết đâu, nhưng cũng bị đánh gần chết thôi. Không ai dám nói chuyện với tam trưởng lão như vậy."
Trên mặt Tương T¡ Tiên cũng không kìm được lộ ra vài phần lo lắng.
Đồng thời, nàng ta rất không hiểu, vì sao Lữ Thiếu Khanh lại không hợp với các trưởng bối như vậy?
Trước đó thì chọc cho gia gia nàng †a tức đến giậm chân, giờ thì chọc tam trưởng lão giận đến mức muốn đánh người.
Tả Điệp cũng cảm thấy hết sức kỳ quái: "Hắn cố ý, hay tính cách của hắn vốn là như vậy?"
"Luôn có thể chọc người ta giận đến mức nghiến răng, hận không thể đánh cho hắn một trận."
Dận Khuyết bày tỏ sự đồng ý sâu sắc: "Hắn chính là một tên vô sỉ, tính cách ác liệt, một tên không lễ phép."
Tam trưởng lão cố lên nha, đánh chết hắn đi.
Hắn ta nhìn thấy Cảnh Ngộ Đạo xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh, trong lòng thật sự vui mừng.
"Ha ha, lần này hắn nhất định phải bị thua thiệt."
Chu Quang Viễn lắc đầu, trong lòng không nhịn được lầm bầm, hình như cũng biết gây chuyện quá rồi nhỉ?
Không ít người đều cảm thấy Lữ Thiếu Khanh khẳng định sẽ chịu đau khổ, nhưng đối mặt với công kích của Cảnh Ngộ Đạo, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh rất thành thạo điêu luyện. Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng tránh né, nói: "Tam trưởng lão, cẩn thận một chút, đừng tự chọc tức mình."
"Tự chọc tức mình rồi, quái vật tới, ai ngăn cản bọn chúng?"
Sau khi nói xong, dùng một quyền đối đầu với Cảnh Ngộ Đạo.
Cơ thể hai người chấn động, đồng thời đều thối lui một bước.
Sắc mặt của Cảnh Ngộ Đạo hết sức khó coi, một quyền này khiến ông ta dần dần tỉnh táo lại.
"Còn muốn đánh nữa không?" Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh không thay đổi: "Đánh nữa, ta sẽ không nương tay nữa đâu."
"Hừi"
Cảnh Ngộ Đạo vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi nói ngươi có thể đóng được khe hở Hắc Uyên, vậy ngươi cần được lợi gì?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Thành Huyền Thổ.
"Mục đích của ngươi là Thành Huyền Thổ?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ông không muốn xem thử à? Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta đóng khe hở lại, ông yêu cầu ta mở Thành Huyền Thổ ra là được."
Tương T¡ Tiên trừng to mắt, khó có thể tin nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Giờ khắc này, nàng ta xem như đã hiểu ra Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn có hứng thú với Thành Huyền Thổ.
Nhưng bởi vì trước đây có ước thúc với Tương Quỳ, Lữ Thiếu Khanh không cách nào chủ động xuất thủ. Cho nên, chỉ cần có người yêu cầu, Lữ Thiếu Khanh liền có thể thuận lý thành chương, không vi phạm lời thê mở Thành Huyền Thổ ra.
Tương Ti Tiên ngơ ngác nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong lòng bị khiếp sợ.
Hắn đang cố ý chọc Cảnh Ngộ Đạo tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng chẳng qua đây chỉ là làm nền cho yêu cầu phía sau mà thôi.
Nhưng tâm quan trọng của Thành Huyền Thổ, cho dù là tam trưởng lão Cảnh Ngộ Đạo cũng cũng không dám tuỳ tiện đưa ra quyết định.
Đối mặt với yêu cầu của Lữ Thiếu Khanh, ông ta trầm mặc.
Bởi vì ông ta không biết nên đồng ý hay không.
Đồng ý, lỡ như mở Thành Huyền Thổ ra tạo thành tổn thất không thể vãn hồi gì, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.
Lỡ như hi vọng của nhân tộc không còn nữa, tội lỗi này quá nặng, ông ta không gánh nổi. Chương 1320: Mục tiêu vẫn là Thành Huyền Thổ
Ngay vào thời khắc Cảnh Ngộ Đạo đang chần chờ, Tương T¡ Tiên đứng ra.
Nàng ta biểu lộ kiên định nói: "Được, ta đại diện gia gia của ta đồng ý với ngươi."
Lời của Tương T¡ Tiên lập tức làm cho tất cả mọi người giật nảy cả mình.
Lữ Thiếu Khanh cũng một lần nữa xem trọng Tương Tỉ Tiên thêm vài phần.
Cô nương này đủ quả quyết.
"T¡ Tiên tỷ tỷ, tỷ."
"Đại tiểu thư, không nên vọng động."
"Tiểu Tiên, nghĩ kỹ rồi hằng làm."
Đám người nhao nhao khuyên can, ngay cả Cảnh Ngộ Đạo cũng nói với Tương Tỉ Tiên: "Tiểu Tiên, con đang làm gì vậy?
Ánh mắt Tương T¡ Tiên kiên định: "Tam trưởng lão, người cũng đã nói, khe hở Hắc Uyên là sự tồn tại đáng sợ."
"Giờ chúng ta cần nhanh chóng đóng lại, chứ không phải để quái vật giết đến"
"Nếu để quái vật cường đại giết đến, đến lúc đó thành Huyền Thổ cũng sẽ bị mở ra"
"So với như vậy, chẳng bằng dựa theo ý của Mộc công tử đi."
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa âm thầm gật đầu, cô nàng này là một người tỉnh táo.
Cảnh Ngộ Đạo sau khi được Tương Ti Tiên nhắc nhở như vậy cũng kịp phản ứng, bừng tỉnh đại ngộ. Đúng là như vậy.
Hiện tại đóng khe hở Hắc Uyên mới là chuyện quan trọng nhất chứ không phải là so kè với tiểu tử khốn kiếp trước mặt, để rồi bị hắn chọc giận.
Cảnh Ngộ Đạo hung hăng trợn mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, nói: "Tiểu tử, ngươi lên đi, đóng khe hở Hắc Uyên lại ta sẽ đồng ý với yêu cầu của ngươi."
"Thề đi!" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Cảnh Ngộ Đạo kêu to: "Ông thề trước đi."
Con mọe ngươi!
Cảnh Ngộ Đạo bị tức đến mức mặt đỏ rần, giận dữ hét: "Thề? Ngươi có tin bây giờ ta sẽ liều mạng với ngươi không?"
Từ bao giờ mà ông ta, thân là tam trưởng lão phải thề để đảm bảo lời nói của mình? Ông ta đường đường là tam trưởng lão tổ chức Thí Thần mà phải tới mức lừa gạt tên khốn kiếp hắn sao?
"Ông lèo nhèo cái gì, đại trưởng lão còn phải cam đoan với ta đấy." Lữ Thiếu Khanh kêu lên: "Nhưng mà mấy chuyện cam đoan như vậy cũng dễ bị hố quá, vẫn là thề thì tốt hơn."
Thề cũng có thể giở trò chơi chữ chứ đừng nói gì là cam đoan.
Sau khi mấy người Tương Tỉ Tiên nghe xong, sắc mặt cổ quái, khó chịu đến mức muốn ho khan.
"Có đi không? Không đi coi như thôi."
Tương T¡ Tiên cũng chỉ có thể mở miệng: "Mộc công tử ngươi đi đi, ta cam đoan với ngươi, sẽ không có người lừa ngươi."
Lúc này Lữ Thiếu Khanh mới bay lên trời, đi tới chỗ khe hở.
Khe hở đã ổn định lại, sương mù màu đen chung quanh một lần nữa bị khe hở hấp thu, bên rìa khe hở giống như trước đây Lữ Thiếu Khanh từng nhìn thấy, quanh quẩn tia chớp màu đen.
Bọn chúng như tiểu tinh linh, lặng lẽ trốn đi, thỉnh thoảng sẽ sáng lấp lóe sau đó lại biến mất.
Cũng không biết có phải do trước đó từng thôn phệ hai đại lão hay không mà Lữ Thiếu Khanh cảm thấy tia chớp màu đen trước mặt có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu.
Dường như Lữ Thiếu Khanh còn có loại ảo giác, tia chớp màu đen trên khe hở kia như có sinh mệnh, đang len lén nhìn hắn.
Loại cảm giác này khiến Lữ Thiếu Khanh không nhịn được lâm bầm: "Di chứng, di chứng."
Đồng thời hắn lại có vài phần thương cảm: "Cuộc đời ta còn có thể có được một cốt truyện bình thường không?"
Thở dài thương cảm xong, ánh mắt hắn một lần nữa rơi lên khe hở.
Lữ Thiếu Khanh đã từng quen biết khe hở nên hiểu rất rõ, như thế này chứng †ỏ khe hở Hắc Uyên đã ổn định lại.
Một khắc sau chính là thời điểm quái vật xuất hiện.
"Phiền phức chết đi được."
"Đang tâm bảo yên lành mà có nhiều chuyện xảy ra đến như vậy."
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, tiếp theo vươn tay ra, hấp thu tia chớp màu đen trên khe hở.
Tia chớp màu đen nhao nhao xuất hiện, điện quang lấp lóe, tựa như người xa quê gặp được mẫu thân, nhanh chóng tụ lại.
Dường như Lữ Thiếu Khanh còn nghe thấy tiếng nhãy cẵng lên hoan hô của bọn chúng.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm phiền muộn, cốt truyện cuộc đời mình càng lúc càng lệch, quá không hợp lẽ thường rồi.
Theo thiểm điện bị hấp thu, khe hở đang đóng lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Sau khi người bên dưới nhìn thấy thì đều nhao nhao ngây người.
Lại một lần bị thao tác của Lữ Thiếu Khanh làm cho sợ ngây người.
"Tên này, đúng là vượt quá dự liệu của con người." Tả Điệp nhìn lên bầu trời, ngốc nghếch nói. Có thể đóng được truyền tống trận của quái vật màu đen đã đủ không hợp lẻ thường rồi.
Giờ hắn còn có thể đóng được khe hở Hắc Uyên, thứ khiến Cảnh Ngộ Đạo phải biến sắc.
Còn có chuyện gì hắn không thể làm được nữa không?
Thậm chí, Tả Điệp to gan hỏi Cảnh Ngộ Đạo: "Tam trưởng lão, đây chính là khe hở Hắc Uyên đáng sợ mà người nói sao?"
Cảnh Ngộ Đạo cả người cũng ngẩn ra.
Ông ta nhìn khe hở đang chậm rãi đóng lại trên bầu trời, hé miệng, đầu óc trống rỗng, nửa ngày cũng nói không ra một chữ.
Trong miệng sư phụ ông ta, khe hở Hắc Uyên vô cùng đáng sợ. Không chỉ đơn thuần là bên trong có thể xông ra vô số quái vật cường đại, càng đáng sợ hơn nữa là biện pháp bình thường không thể đóng được nó.
Cuối cùng phải có cao thủ xâm nhập vào bên trong mới có thể đóng lại, hơn nữa cao thủ tiến vào bên trong cũng không ai có thể trở về.
Nói thật, trong nháy mắt khe hở Hắc Uyên xuất hiện, trong lòng Cảnh Ngộ Đạo lòng sinh ra một cỗ tuyệt vọng, cảm thấy thế giới này sẽ triệt để xong đời.
Nhưng mà, một tiểu tử chưa ráo máu đầu không danh tiếng gì lại có thể đóng được khe hở tạo cho Cảnh Ngộ Đạo đả kích rất lớn.
Lời của Tả Điệp, ông ta ít nhiều cũng có vài phần đồng ý.
Không chừng, cái gọi là khe hở Hắc Uyên rất dễ đóng? Sư phụ chỉ hù dọa ta thôi?
Trên mặt Tương Ti Tiên lại nở nụ cười.
Tuy nhiên trong nụ cười có chứa cười khổ, cũng có vui mừng.
Vui mừng là, Lữ Thiếu Khanh quả nhiên không để cho nàng ta thất vọng, làm việc thực sự đáng tin cậy.
Cười khổ là, Lữ Thiếu Khanh thật khó dây dưa.
Cho dù là gia gia nàng ta hay Cảnh Ngộ Đạo, hay là những người khác, đều không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.
Bị hắn nắm thóp đến sít sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận