Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3083: Ta đối Tiên Đế tôn kính nhất (length: 6633)

"Ta đi!"
Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa ngã quỵ.
Hắn hận không thể nhảy dựng lên, "Này cô nương, ngươi muốn làm gì?"
"Ta chọc ngươi à?"
"Sao ác độc vậy?"
Tiêu Y cũng lớn tiếng kêu lên, "Miệng quạ đen, ngươi không thể nói điều gì hay ho à?"
"Ngươi nhất định phải đợi Tiên Đế đến giết chết chúng ta ngươi mới cam tâm đúng không?"
Ân Minh Ngọc hừ một tiếng, "Ta nói Tiên Đế sẽ ra tay, hắn liền ra tay chắc?"
"Các ngươi coi Tiên Đế là cái gì?"
Đùa à, Tiên Đế là thú triệu hồi à?
Ta nói đến là đến à?
Nói đùa, trước đó chẳng qua là trùng hợp, ta không tin đằng sau còn có thể trùng hợp nữa.
Ta nhất định phải cắt đứt cái danh xưng miệng quạ đen này, phủi sạch quan hệ với hắn.
Tiêu Y mặt đầy lo lắng, "Xong!"
"Lần này thật muốn chạy về hạ giới trốn tránh."
Ghê tởm quá!
Chạy về hạ giới trốn tránh, thì chuyện thú vị gì cũng không xảy ra nữa.
Thật sự ghét cái miệng quạ đen này.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn lên trên đầu cao vời vợi.
Phi thuyền xuyên qua hư không, không gian xung quanh như gợn sóng vặn vẹo.
Lữ Thiếu Khanh cũng không nhìn ra được gì.
Tim Lữ Thiếu Khanh đập thình thịch mấy cái, hắn vỗ ngực, nghiêm túc nói với Ân Minh Ngọc, "Cô nương, ngậm miệng lại, thu cái miệng của ngươi về đi."
Sau đó lại nói với Quản Vọng, "Đồng hương, ngươi làm sư phụ như thế là không được rồi."
"Quản người không nghiêm, người dưới không biết trên dưới, không có chút lễ phép nào, sau này sư môn làm sao lớn mạnh được?"
"Nhất định phải lập quy tắc, xác định luật lệ mới được, đầu tiên là người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào."
Quản Vọng nghếch mũi lên một cái, ngươi có ý tốt mà nói vậy sao?
Không biết trên dưới, không có lễ phép nhất chính là ngươi đấy.
Mẹ nó, sau này gặp đại lão, mấy lời này của ngươi ta nhất định sẽ không sót một chữ kể cho đại lão nghe, để đại lão đưa sư môn làm lớn mạnh.
Ân Minh Ngọc cười lạnh, "Không biết trên dưới? Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều."
Nên nói thì cũng là ngươi ngậm miệng đừng nói chuyện mới đúng.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Thật sự là như thế."
Ân Minh Ngọc không cười nổi, tức giận đến thân thể run lên, tên đáng ghét.
Tiên Đế vì sao đánh không chết hắn được?
Tức giận đến Ân Minh Ngọc cũng thầm chửi Tiên Đế trong lòng, vô dụng.
Đường đường Tiên Đế thế mà không làm gì được một tên nửa bước Tiên Đế, còn làm ăn gì nữa?
Thời gian trôi qua một lúc, Ân Minh Ngọc tỉnh táo lại, cười lạnh hỏi, "Thế nào?"
"Không phải nói ta là miệng quạ đen sao?"
"Sao không thấy linh nghiệm gì?"
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ ngực, "Cô nương, như thế này thôi đi."
"Đồ vật có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung."
"Nhớ kỹ, có một số việc không phát sinh, không có nghĩa là ngươi không phải là miệng quạ đen. . ."
Ân Minh Ngọc nhướng mày, vừa định lên tiếng thì Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nàng quát, "Phong bế miệng của nàng!"
Chó săn Tiêu Y lập tức lao qua.
"Ta xử lý ngươi!"
"Ta sợ ngươi à?"
Ân Minh Ngọc cũng nổi nóng, không quan tâm Tiêu Y có phải hậu bối hay không, ra tay với Tiêu Y.
"Đừng làm loạn," Lữ Thiếu Khanh kêu lên, "Cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng thuyền..."
"Chú ý một chút, đừng đánh trúng ta là thương binh này. . ."
Sau đó hắn cảm nhận được một luồng oán khí nồng đậm.
Quay đầu nhìn lại, Quản Vọng đang bên cạnh oán hận nhìn Lữ Thiếu Khanh.
"Đồng hương, ngươi làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh lại cảnh giác, cẩn thận nhắc nhở Quản Vọng, "Ta bình thường mà, ngươi đừng làm loạn nha."
"Chúng ta là tình đồng hương, không phải là cái loại tình cảm loạn thất bát nháo kia, đừng có mà thế nha, ta sợ. . ."
Phụt!
Quản Vọng mặt đỏ lên, chỉ hận là mình một ngụm tiên huyết bị nghẹn ở cổ họng, phun không ra, không phun chết được tên khốn kiếp Lão Hương.
"Mẹ nó, ngươi cút đi!"
Quản Vọng nghiến răng, "Có lúc thật muốn đánh chết ngươi."
"Tiên Đế làm sao không đánh chết ngươi chứ?"
Đánh chết ngươi, Tiên Đế cũng coi như làm một chuyện tốt trời ban.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Chỉ là Tiên Đế chờ xem, sớm muộn ta cũng đánh hắn tè ra quần."
Quản Vọng lập tức nghiêm túc, cau mày nói với Lữ Thiếu Khanh, "Nhóc con, đừng có ngông cuồng."
"Đối với Tiên Đế phải giữ sự tôn kính, Tiên Đế không giống người khác."
Tiên Đế không phải nửa bước Tiên Đế, là tồn tại mạnh nhất giữa trời đất.
Dám khinh thị Tiên Đế, sợ là không biết chết như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh là thiên tài, còn là cái người được chọn trong mắt hắn.
Nhưng người được chọn thì cũng phải lớn mạnh mới được.
Quản Vọng không hề muốn tên đồng hương này vì cuồng vọng tự đại mà bị Tiên Đế giết chết.
"Ngươi lần này may mắn thoát được một mạng, ngươi nghĩ lần nào cũng có may mắn vậy sao?"
Lữ Thiếu Khanh uốn nắn hắn, "Không phải may mắn, là thực lực."
"Chỉ là Tiên Đế, thu thập hắn, dễ như trở bàn tay."
Quản Vọng tức điên, hóa ra là lời của ta nói ngươi không nghe lọt tai đúng không?
"Khốn kiếp, ngươi nhóc con, có thể khiêm tốn một chút không, dù là một chút cũng được mà?"
Tiên Đế ở trong miệng ngươi chỉ là?
Có ai nói cũng không dùng như thế.
"Khiêm tốn hả," Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, "Ta chỗ nào không khiêm tốn?"
"Ta đối Tiên Đế mười phần tôn kính được không?"
"Ngươi cút đi!" Quản Vọng cảm thấy nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh hết sức đau khổ, "Ngươi gọi đây là tôn kính sao?"
"Chẳng lẽ không phải à?" Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, "Nếu là người khác, ta đã sớm hỏi thăm cả nhà của hắn."
Quản Vọng thật sự im lặng, câu này, cũng có chút đạo lý.
Dùng "chỉ là" hình dung Tiên Đế đã là rất khách khí rồi, không có thêm từ ngữ nào nặng hơn.
Nhưng là!
Quản Vọng khinh bỉ, "Ngươi nhóc con, nói chuyện đừng có ngông cuồng quá, coi chừng Tiên Đế nghe thấy, nổi nóng lên xử lý ngươi."
Chỉ là hình dung Tiên Đế cũng không được.
Nghe cũng quá ngông cuồng, người bên ngoài nghe thôi cũng đã dễ nổi giận, chứ đừng nói gì là Tiên Đế tồn tại kiểu này.
Cao cao tại thượng, xem chúng sinh như sâu kiến.
Bị sâu kiến coi thường, tâm tình không tốt trực tiếp giết chết.
"Các ngươi cái miệng quạ đen đừng có nói lung tung, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Ân Minh Ngọc bên kia đang đánh nhau bất phân thắng bại với Tiêu Y lại cảm thấy như bị chỉ mặt gọi tên, nàng lập tức nhảy ra, "Ghê tởm, ngươi mới là miệng quạ đen."
"Ô Nha Đại Đế, ngươi ngậm miệng!"
"Phụt!"
Ân Minh Ngọc tức giận đến thân thể run lên, sơ ý một cái, ngược lại bị Tiêu Y đấm một quyền.
Tiêu Y đấm một quyền vào ngực nàng, "Ta muốn đánh nát ngươi. . ."
Bỗng nhiên, từ nơi xa truyền đến tiếng gầm giận dữ, "Rống. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận