Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2148: Chương 2148

Chương 2148: Chương 2148Chương 2148: Chương 2148
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Khấu là thánh tử thứ nhất, chịu nhục ở chỗ này đã rất đả kích sĩ khí của người bên dưới.
Nếu hắn ta còn không bảo vệ được Khấu, người phía dưới sẽ có ý kiến, quyền uy của hắn ta cũng sẽ bị khiêu chiến. Về sau chỉ huy sẽ không còn được thuận lợi nữa.
Nhưng có liên quan đến Lữ Thiếu Khanh thì đâu có dễ dàng như vậy.
Mộc Vĩnh trong lòng bực bội khó hiểu, không kìm được dầm thét một tiếng với Khấu: “Ngậm miệng!”
“Đúng đấy, người lớn nói chuyện, trẻ con chen miệng cái gì?” Lữ Thiếu Khanh cũng nói với Khấu: “Cho nên ngươi nhớ kỹ hắn, ngày sau sau khi trở về, tìm sư phụ chó hoang của ngươi cáo trạng, hoặc tự nghĩ cách giết chết hắn.” Châm ngòi ly gián trần trụi trước mặt mọi người.
Ánh mắt Mộc Vĩnh rơi trên người Gia Cát Huân, hỏi: “Gia Cát Huân thì sao?”
Không đơn thuần là bởi vì thực lực của Gia Cát Huân mà phần nhiều là vì thế lực mà Gia Cát Huân đại diện. Gia tộc ẩn thế, hắn ta cũng không thể mặc kệ.
Nếu không làm thế nào để đoàn kết ma tộc.
“Nàng ta à?” Lữ Thiếu Khanh quay đầu liếc Gia Cát Huân một cái.
Tim Mộc Vĩnh trong nháy mắt giật thót, tiểu tử khốn kiếp này sẽ không vừa mở miệng là mười tỷ đấy chứ?
Nếu là như vậy, ta phải trở về triệu tập nhần mã tới cứu người.[ do c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p hí ]
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, cười hắc hắc: “Miễn phí.” “Khốn kiếp.”
Gầm lân giận dữ, Gia Cát Huân sau lưng muốn xông lên cắn chết Lữ Thiếu Khanh. Miễn phí?
Ta đường đường là người của gia tộc ẩn thế mà lại rớt giá như vậy?
Tiêu Y bên này vội vàng lôi kéo Gia Cát Huân, thấp giọng nói: “Gia Cát tỷ tỷ đừng nóng giận, như vậy không phải rất tốt sao?”
Chứng tỏ Nhị sư huynh yêu ngươi đấy. Nữ nhân ma tộc ngươi còn chưa hiểu rõ nữa sao?
Tốt?
Mục tiêu của Gia Cát Huân lập tức chuyển di, hé miệng về phía Tiêu Y, hung hăng cắn xuống một cái.
“A, Gia Cát tỷ tỷ, ngươi làm gì?”
“Ngươi dám cắn ta? Ta cũng cắn ngươi, ai mà không biết cắn người chứ?”
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến chó cắn chó phía sau, hắn đưa tay về phía Mộc Vĩnh: “Có mang linh thạch đến không?”
Mộc Vĩnh phiền muộn, hắn ta đương nhiên không muốn đưa linh thạch.
Không nói đến nhiều linh thạch như vậy lấy ra bản thân mình có đau lòng hay không, trước mặt đông đảo mọi người, ma tộc đem linh thạch tới chuộc người, nhần tộc lại không cười chết à?
“Không có thương lượng?” Mộc Vĩnh nhàn nhạt hỏi.
“Có thể chứ, sao lại không chứ?” Lữ Thiếu Khanh rất vui vẻ, tựa hồ nhìn thấy linh thạch đầy trời đang bay múa: “Không cần ngươi nói, ta cũng chuẩn bị bớt cho ngươi đây.”
Ngươi mà tốt như vậy sao? Mộc Vĩnh cười lạnh: “Bớt bao nhiêu?”
“Mười phần trăm!”
Mười phần trăm?
Một trăm triệu viên linh thạch, giảm mười phần trăm cũng chính là một ngàn vạn. Biểu cảm của Mộc Vĩnh hòa hoãn không ít, nếu là như vậy cũng có thể lén đưa linh thạch chuộc người. “Cho nên, mỗi người bọn họ ngươi chỉ cần thanh toán 110 triệu viên Linh thạch là có thể dần người đi.”
“A, đúng rồi, Khấu ngươi phải thanh toán một tỷ mốt viên linh thạch, cái này hơi nhiều, ngươi suy nghĩ kỹ một chút nhe.
Bao nhiêu?
Không đơn thuần là Mộc Vĩnh đầu hơi choáng, mọi người vây xem cũng hơi choáng. Bớt giá, là ý này?
Không phải là bớt giảm, mà là tăng giá à? “Tiểu tử vô sỉ!” Mộc Vĩnh lại không kìm được nữa, vẻ bình tĩnh không thể duy trì trên gương mặt, cắn răng, hung tợn nói: “Xem ra, chỉ có thể chiến một trận.”
Dùng linh thạch không giải quyết được, chỉ có thể dùng nắm đấm thử một chút. “Chả lẽ lại sợ ngươi?” Lữ Thiếu Khanh không cự tuyệt, ngược lại xông lên trời: “Tới đi, nhìn ta đánh nổ đầu chó của ngươi.”
Mộc Vĩnh theo sát phía sau, hai người tiến vào chân trời, bay thẳng lên tầng cương phong, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Ngay từ đầu, không ít người theo ở phía sau, muốn nhìn thẻ xem hai người sẽ va chạm ra tỉa lửa gì.
Tuy nhiên bọn hắn rất nhanh chóng biến mất dạng, cho dù là thân thức cũng không thể tìm được hai người.
Hai người rất có ăn ý, không nói một tiếng đã biến mất, đến một nơi khác.
Nhìn Mộc Vĩnh và Lữ Thiếu Khanh biến mất, sắc mặt ba người MỊ Càn, Ngao Đức, Công Tôn Từ lưu lại nhanh chóng trở nên dị dạng. Ba người liếc nhau, không cần mở miệng, đều có thể thấy rõ tâm tư của đối phương.
Ba người đều muốn đến cùng một chỗ đi.
Lữ Thiếu Khanh không ở nơi này, ba người bọn hắn phải chăng có thể thừa cơ cứu người?
Nếu như thành công, Lữ Thiếu Khanh sẽ càng càn rỡ không chịu được.
Bọn hắn cũng nên chiếm nhiều phần chủ động càng tốt. Ý nghĩ này một khi xuất hiện liên giống như cỏ dại không ngừng sinh trưởng, cũng không có cách nào ức chế được.
“Động thủ sao?” Công Tôn Từ thấp giọng hỏi.
“Không có vấn đề gì chứ?” Ngao Đức có mấy phần lo lắng.
“Hừ.” Mi Càn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ba người chúng ta liên thủ, thì sợ gì?”
Mị Càn hận không thể xông vào giết chết sạch toàn bộ người của Lữ Thiếu Khanh. Giờ có một cơ hội tốt như vậy, Mị Càn là người đầu tiên lao ra.
“Giết!"
Kiếm quang sáng lên, Mị Càn được xưng là đệ nhất kiếm tu Trung Châu lộ ra ngay nanh vuốt của mình.
Trường kiếm hàn quang lập loè, kiếm quang trùng thiên, bộc phát ra kiếm khiến tu sĩ chung quanh kinh hô.
“Thật mạnhi!”
“Không hổ là kiếm tu đứng đầu Trung Châu!” “Quả là một trong những người mạnh nhất của thế hệ trẻ Trung Châuf”
“Một kiếm đáng sợ, Lữ Thiếu Khanh không ở đây, còn ai có thể ngăn cản được sao?” Người chung quanh kinh hô, càng nhiều người đưa ánh mắt tập trung tới, bọn hắn muốn nhìn thử người bên trong ngăn cản như thế nào. “Có Tiêu Y, nàng có thể đỡ nổi sao?”
“Tiêu Y có lẽ có thể chứ, trước đó thực lực đã là Hóa Thần hậu kỳ, không kém MỊ Càn là bao.”
“Đừng quên, lần này, bọn hắn không phải chỉ có mình Mị Càn đầu.”
Vừa mới nói xong, bên cạnh cũng bộc phát ra hai cô khí tức cường đại.
Ngao Đức, Công Tôn Từ hai người cũng xuất thủ theo. Có lẽ thiên phú Ngao Đức không tốt lắm nhưng cũng chỉ hơi kém hơn khi so sánh với dòng chính trong ngũ gia tam phái thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận