Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2214: Chương 2214

Chương 2214: Chương 2214Chương 2214: Chương 2214
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Vù.
Hư không phong linh nổi giận hóa thành một cơn bão lớn ập tới tấn công Tiểu Hắc.
Bão gió đầy trời dường như trở thành xúc tu của nó, giương nanh múa vuốt bao vây lấy Tiểu Hắc.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Hắc đã biến mất trong cơn bão táp. Trái tim Tiêu Y lập tức siết chặt lại, mà cây ngô đồng thì lắc đầu: “Nguy hiểm!”
Tiêu Y thúc giục cây ngô đồng: “Ngươi đừng có chỉ biết nói, mau chóng ra tay giúp Tiểu Hắc đi.”
Cây ngô đồng liếc mắt: “Ta không biết chiến đấu!”
Ông ta là thần thụ, dù là cảnh giới Luyện Hư kỳ nhưng không biết chiến đấu.
“Cần ngươi làm gì.”
Cây ngô đồng tức chết: “Ngươi có thể đừng có học cách nói chuyện của tiểu tử hôn đản kia không?”
Thật chứ!
Tiểu tử hỗn đản rời đi rồi, nhưng vân còn nha đầu hỗn đản nhà ngươi ở bên cạnh, ta cảm thấy dường như tiểu tử hỗn đản kia chưa hề rời đi. “Chim nhỏ dữ nhiều lành ít.” Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng Tiểu Hắc kêu lớn.
Tiểu Hắc từ trong hư không phong bạo lao ra, toàn thân cháy lên rừng rực.
Ngọn lửa màu đen thiêu đốt toàn thân nó, tựa như một con chim đến từ địa ngục. Nó vỗ vỗ hai cánh, một khắc sau, lửa lớn nuốt trời xuất hiện.
Ngọn lửa màu đen như lửa địa ngục chớp mắt đã lan ra khắp mấy trăm dặm.
Hư không phong bạo như xúc tu bị ngọn lửa đen bao phủ cháy lên hừng hực, trở thành một biển lửa.
Vù vù.
Hư không phong bạo càng cào quất mãnh liệt hơn, nhưng trong mắt Tiêu Y và cây ngô đồng thì chẳng khác nào tiếng kêu thảm thiết của hư không phong linh.
Hư không phong linh như một cụm hư không phong bạo nhanh chóng hiện ra hình dáng vốn có của nó, hư không phong bạo xung quanh đã bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt không ngừng sụp đổ.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình hư không phong linh, hư không phong bạo xung quanh đã biến mất sạch sẽ. Hư không phong linh giãy dụa thân thể trong suốt, như một con sứa gặp phải nguy hiểm muốn chạy trốn.
Tiểu Hắc hét lên một tiếng bằng giọng nói non nớt: “Muốn trốn chỗ nào?”
“Vào trong nồi của ta!”
Hai cánh nó rung lên, như diều hâu chụp mồi lao thẳng đến hư không phong linh. Cây ngô đầu đau lòng nhức óc, tiếc hận vô cùng: “Các ngươi đều bị tên hỗn đản kia dạy hư rồi!"
Nha đầu ngoan như thế, sao tất cả đầu bị dạy hư rồi? Lòng người khác xưa, xã hội đi xuống.
Thế giới này, xong đời rồi. Tiểu Hắc đuổi kịp hư không phong linh, một đôi vuốt sắc bén như lưỡi dao đâm thẳng vào trong thân thể của nó. Hư không phong linh liều mạng giãy dụa, một hơi thở sợ hãi lan rộng khắp cơ thể nó.
Tiểu Hắc mặc kệ, ngọn lửa màu đen men theo móng vuốt lan tới hư không phong linh.
Chẳng mấy chốc, hư không phong linh đã không còn giãy dụa nữa.
Tiểu Hắc hóa lại thành hình người, cười hì hì kéo nó chạy lại.
“Sư thúc, thúc nhìn này!”
Tiểu Hắc tìm được đồ chơi mới, dương dương đắc ý chạy về khoe với Tiêu Y. Hư không phong linh đã mất đi ý thức, như một con sứa trong suốt, chỉ có một lớp màng mỏng bao bên ngoài, bên trong là năng lượng vô cùng tỉnh thuần.
Một đoàn năng lượng còn lớn gấp đôi thân hình Tiểu Hắc đã hóa thành ngươi.
Tiêu Y và cây ngô đồng nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, Tiêu y chần chừ hỏi: “Chết rồi à?”
Tiểu Hấc cười hì hì, lật tay một cái lấy một miếng trong suốt như cục thạch ra đưa cho Tiêu Y. “Sư thúc, cho thúc!”
Tiêu Y có thể cảm nhận được miếng năng lượng kia vô cùng tỉnh thuần, hơi buồn nôn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ăn đi, ăn ngon!”
Tiểu Hắc cười hì hì nhét vào miệng, Tiêu Y và cây ngô đồng cảm thấy cỗ năng lượng kia bị Tiểu Hắc hấp thu, đồng thời khí tức của nó cũng lập tức mạnh lên mấy phần.
Tiêu Y nhìn cây ngô đồng hỏi: “Không phải nói không thể ăn sao?”
Cây ngô đồng che trán, không còn lời nào để nói. “Sư thúc, thúc không muốn sao?” Tiểu Hắc rất tri kỷ mà hỏi.
Tiêu Y lắc đầu tỏ vẻ không muốn, chủ yếu là cảm thấy buồn nôn. Nàng hỏi Tiểu Hắc: “Đi đầu tìm cha con đây?” Tiểu Hắc chớp chớp mắt trả lời: “Không biết ạ.”
Chính nó cũng không hiểu tại sao lại tới đây, làm sao biết đi tìm Lữ Thiếu Khanh thế nào. Tiêu Y choáng váng: “Con chỉ biết ăn.”
“Chúng ta tới nơi này là để tìm ba ba của con, không phải đến để chơi.”
Cây ngô đồng bóc mẽ: “Ngươi tới đầy tìm bọn họ, mục đích không phải là đi theo chơi à?” Bên này Tiểu Hắc hút vài lần đã nuốt hất hư không phong linh vào bụng, khí tức lập tức tăng vọt một đoạn.
Ăn uống no đủ, Tiểu Hắc hơi buồn ngủ.
Chủ yếu nó tiêu hóa và tu luyện trong lúc ngủ.
Nó lăn một cái, thuần ngục nhảy lên cổ cây ngô đồng: “Ta ngủ một lát.” Nó ôm chặt lẫy cây ngô đồng rồi ngủ phì phì.
Tiêu Y:
Cây ngô đồng:
Tiêu Y thở phì phì nói: “Tiểu gia hỏa không đáng tin.” Cây ngô đồng cực kỳ đồng tình: “Đúng, giống hệt như tên tiểu tử kia.”
Tiêu Y vội vàng xoa xoa khuôn mặt Tiểu Hắc: “Đừng ngủ, con nói cho ta làm sao tìm được ba ba con đã.” Tiểu Hắc chỉ tay vào một hướng, hai mắt đã mơ màng díp lại rồi: “Bên kia.”
Dứt lời, nó lập tức ngáy o o. “Dậy, đừng có ngủ vội.”
Dù Tiêu Y có dùng hai tay bóp mắt gọi lớn thế nào Tiểu Hắc cũng không phản ứng. Ngược lại cây ngô đồng không chịu nổi ma âm của nàng rót vào tai: “Đừng có gào nữa, thông cảm cho lão già ta đây một chút đi.”
“Ghê tởm!” Tiêu Y xoa xoa mặt mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Rõ ràng Nhị sư huynh rất đáng tin, sao lại sinh ra Tiểu Hắc không đáng tin thế chứ? “Hay là... về đi?” Cây ngô đồng nhìn theo hướng mà Tiểu Hắc chỉ, vừa xa xôi vừa tối om.
Nhìn thôi cũng rụt rè.
Cho dù lão gia hỏa như cây ngô đồng cũng cảm thấy sợ hãi.
“Thôi đi.” Tiêu Y không muốn về đâu: “Nhất định phải tìm được Nhị sư huynh.”
“Nói không chừng hiện giờ sư phụ đang cầm roi chờ ta đấy, ta không muốn về sớm như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận