Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 186 - Đội chấp pháp thành Lăng Tiêu (tt)



Chương 186: Đội chấp pháp thành Lăng Tiêu (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐều đã nói như vậy rồi, ý tứ tiềm tàng chính là không muốn.Lữ Thiếu Khanh cũng không thể làm gì, hắn cũng không thể đuổi người ra khỏi Thiên Ngự Phong."Quên đi." Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài: "Vừa rồi lúc ngươi ngụy trang lại cũng không bị người khác nhìn thấy chứ?"Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng trong thời gian bảy ngày này, không xảy ra chuyện gì.Lữ Thiếu Khanh thầm nói trong lòng. Sau đó lắc đầu, chuẩn bị rời đi."Nhị sư huynh, huynh muốn đi đâu vậy?"Tiêu Y tri kỷ hỏi."Đi tiếp tục làm việc a, muội cho rằng không cần làm sao, muội trở nên lười như vậy từ khi nào thế?"Tiêu Y muốn hộc máu. Nhị sư huynh, huynh cũng có tư cách nói người khác lười sao? Ai cũng có tư cách, duy chỉ có huynh là không có tư cách. Huynh còn không biết xấu hổ nói ta lười sao?Tiêu Y mặc dù đang châm chọc trong lòng, nhưng vẫn muốn đuổi theo.Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu đương nhiên cũng đi theo.Chủ yếu là Hạ Ngữ muốn xem Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì tiếp theo.Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi tới phủ Thành Chủ thành Lăng Tiêu."Nhị sư huynh, chúng ta tới nơi này làm gì?"Thành chủ thành Lăng Tiêu, là người Lăng Tiêu Phái chỉ định tới làm, phụ trách xử lý sự vụ lớn nhỏ của thành Lăng Tiêu.Đồng thời, đội chấp pháp của thành Lăng Tiêu cũng đóng quân ở chỗ này.Quan viên của thành Lăng Tiêu có thể là phàm nhân, nhưng đội chấp pháp thì tất cả đều là tu sĩ, hơn nữa còn là đệ tử nội môn, hạch tâm và thân truyền của Lăng Tiêu Phái tạo thành.Nhân số không cố định, nhân viên không cố định, tùy theo tình hình mà tăng giảm.Tham gia đội chấp pháp, thuộc về nhiệm vụ môn phái, sau khi hoàn thành, sẽ có cống hiến và linh thạch tương ứng.Hơn nữa bởi vì tính chất của nó, khen thưởng khá phong phú.Đệ tử Lăng Tiêu Phái gần như đều từng tham gia đội chấp pháp.Trong lịch sử Lăng Tiêu Phái, chỉ có hai người không có tham gia. Một người là Kế Ngôn, người kia là Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn là bởi vì chuyên tâm tu luyện, lấy thiên phú của hắn đi hoàn thành nhiệm vụ môn phái thì đúng là lãng phí.Về phần Lữ Thiếu Khanh, đơn giản là lười biếng.Thà rằng tính toán bán mình cũng không muốn đi làm loại công việc này.Lữ Thiếu Khanh chưa từng tham gia đội chấp pháp, nhưng không có nghĩa là hắn không rõ.Đệ tử thân truyền nha, ngoại trừ một ít bí mật đặc biệt của môn phái, những chuyện khác đối với hắn mà nói đều không phải bí mật.Lữ Thiếu Khanh trực tiếp đáp xuống một cái sân.Dưới đường cảng, đã có người kêu lên tiếng."Lữ sư đệ?"Lữ Thiếu Khanh theo tiếng nhìn lại, một tu sĩ chừng ba mươi tuổi đang lộ vẻ kinh ngạc nhìn hắn."An sư huynh!"An Hoài, một trong ba đệ tử thân truyền của Tiêu Sấm, Phong chủ Xích Nguyệt Phong, thực lực Kết Đan tầng một.Hơn ba mươi tuổi, giống như Hạng Ngọc Thần, thuộc về đời trung niên ở trong miệng mọi người, không thuộc về thế hệ trẻ.Tiếp theo, đám người Tiêu Y và Hạ Ngữ cũng đi vào theo."An sư huynh!"Trước khi chưa bái sư, Tiêu Y đã theo Tiêu Sấm đến Xích Nguyệt Phong chơi đùa, nên cũng không xa lạ gì đối với đám đệ tử An Hoài."Tiêu Y sư muội."An Hoài lộ ra nụ cười, đây là chất nữ ruột của sư phụ hắn ta, hiện tại lại là đồng môn, quan hệ càng thêm mật thiết.Về phần Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu đi theo, An Hoài chỉ chắp tay, cũng không hỏi tình hình của hai người.Bởi vì hiện tại hắn ta đang rất tò mò, tại sao Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện ở chỗ này.Lữ Thiếu Khanh có lẽ không quá nổi tiếng trong đám đệ tử nội ngoại môn. Nhưng giữa các đệ tử thân truyền bọn họ, mọi người cũng hiểu khá rõ.Đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, sự tồn tại độc đáo của Lăng Tiêu Phái.Giữa đệ tử thân truyền hoặc nhiều hoặc ít bình thường sẽ có chút cơ hội tụ hội, hoặc là liên thủ làm chút nhiệm vụ gì đó. Duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh là không tham gia tụ hội của bọn họ, cũng chưa từng làm nhiệm vụ.Sự hiểu biết của bọn họ đối với Lữ Thiếu Khanh, phần nhiều là từ trong miệng sư phụ mà biết. Hết ăn lại nằm, mặt dày mày dạn, về phần thực lực, các sư phụ lại đồng lòng ăn ý, không có cố ý nhắc tới.Quan hệ tình cảm giữa các đệ tử thân truyền khác của Lăng Tiêu Phái còn tạm được, duy chỉ có quan hệ với Lữ Thiếu Khanh là rất bình thường.Hôm nay Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện ở đây lần đầu tiên, làm sao không khiến An Hoài kinh ngạc tò mò.Đại Phật này chịu đến nơi này, đoán chừng không phải đại sự khẳng định sẽ không đến.Cho nên An Hoài rất tò mò, hỏi Lữ Thiếu Khanh mục đích tới nơi này: "Lữ sư đệ, hôm nay ngươi tới nơi này, là có chuyện gì sao?"Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua xung quanh, lần đầu tiên hắn tới nơi này, sau khi nhìn lướt qua, Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm, đi thẳng vào chủ đề."Hiện tại đội chấp pháp còn làm việc không?"Một câu nói khiến An Hoài cười khổ không thôi. Hắn lắc đầu, giọng nói có chút tức giận và không cam lòng: "Đội chấp pháp, hiện tại đã tê liệt."Khi đại điển tới gần, càng ngày càng nhiều người đi tới thành Lăng Tiêu. Thành Lăng Tiêu kín người hết chỗ, nhiều người, mọi chuyện tự nhiên cũng nhiều lên. Đặc biệt là khi một phần rất lớn trong đó còn là tu sĩ.Hơn nữa dưới sự xúi giục của người có tâm, mọi người bắt đầu nhằm vào đệ tử Lăng Tiêu Phái, luận bàn tranh đấu ở ngay trong thành.Ngay từ đầu đội chấp pháp còn có thể khống chế được cục diện, nhưng mà càng ngày càng nhiều người tham dự vào, có tu sĩ thực lực cường đại có thể chống lại đội chấp pháp.Thậm chí có người cố ý ra tay với đội chấp pháp.Quyền uy của đội chấp pháp bị khiêu chiến, càng ngày càng nhiều người không để đội chấp pháp vào mắt.Hiện tại đội chấp pháp đã hoàn toàn tê liệt, không có cách nào bảo vệ thành Lăng Tiêu ổn định.

Bạn cần đăng nhập để bình luận