Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 863 - Bản sao lại lệch rồi



Chương 863: Bản sao lại lệch rồiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐôi mắt Kế Ngôn nhìn chằm chằm Vô Khâu kiếm ở chính giữa bạch quang.Vô Khâu kiếm đã được bao phủ hoàn toàn giữa bạch quang, dù Kế Ngôn cố gắng mở to hai mắt cũng không thấy bên trong có bất kỳ vật gì.Dùng thần thức cảm nhận thì Vô Khâu kiếm đang thôn tính tất thảy linh khí chung quanh, âm thanh rèn luyện trong không khí như ẩn như hiện.Trạng thái này cứ tiếp tục kéo dài đến tối, khi mặt trăng màu đỏ xuất hiện, quang mang dần dần tiêu tán, tiếng rèn luyện trong không khí biến mất.Cuối cùng quang mang hoàn toàn tiêu tán, Vô Khâu kiếm lẳng lặng treo lơ lửng giữa không trung.Trên thân kiếm, một người nhỏ bé đang ngồi xếp bằng nhắm nghiền hai mắt.Người này mặc quần áo trắng, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, toàn thân tản ra một cỗ khí tức sắc bén bức người.Lữ Thiếu Khanh nhìn ngũ quan lạnh lùng đẹp trai giống Kế Ngôn vài phần kia, không kìm được tự lẩm bẩm: “Quả nhiên ta được thăng cấp làm cữu gia rồi.”Vừa dứt lời, người tí hon màu trắng mở hai mắt ra, một cỗ kiếm ý cường đại bộc phát…Kiếm ý tung hoành, lại một lần nữa quét qua ngọn núi nhỏ này.Tất cả mọi thứ trên bề mặt ngọn núi nhỏ đều bị hủy, vết kiếm giao thoa, mặt đất bừa bộn.Ngay cả vòng phòng hộ trong suốt trên trời cũng bị cỗ kiếm ý bạo phát này làm sụp đổ.Mấy trận pháp Lữ Thiếu Khanh bố trí lần lượt mất đi tác dụng.Lữ Thiếu Khanh nhìn căn phòng cuối cùng cũng biến thành bã vụn đầy trời, vô cùng phiền muộn: “Cô nàng này, không an phận gì cả.”Sau đó hắn nghiêm túc nói với Kế Ngôn: “Đến lúc đó cô nàng kia đòi bồi thường thì huynh tự đền đấy!”“Vô Khâu, gặp qua chủ nhân!” Người tí hon màu trắng ngự phi kiếm đến trước mặt Kế Ngôn, hành lễ với Kế Ngôn.Nó chính là kiếm linh của Vô Khâu kiếm.Trên gương mặt Kế Ngôn nở nụ cười, nói: “Tốt lắm!”Dường như Vô Khâu kế thừa tính cách của Kế Ngôn, trên gương mặt non nớt đã lộ ra vẻ lạnh lùng.Thậm chí về tư thái cũng học theo Kế Ngôn, đứng thẳng tắp hoặc khoanh hai tay.Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với Vô Khâu: “Tiểu Vô Khâu, đến đây, gọi một tiếng cữu gia nghe nào!”Vô Khâu kiếm nhìn Lữ Thiếu Khanh, trên gương mặt lạnh lùng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Tạ ơn!”Đây là tạ ơn Lữ Thiếu Khanh cho tảng đá kia, không có tảng đá kia, nó vẫn chưa thể sinh ra nhanh như vậy, càng không thể hóa hình nhanh như vậy.Lữ Thiếu Khanh không hài lòng: “Sao lại không hiểu chuyện vậy? Đừng để người ta nói ngươi không lễ phép.”Vô Khâu xụ mặt, quay đầu đi chỗ khác, không muốn để ý Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cảm thấy vô cùng thú vị, hắn rất tò mò hỏi: “Đúng rồi, có thể cởi quần không? Nhìn dáng vẻ này của ngươi, là nữ à?”Liên quan đến giới tính của mình, Vô Khâu không thể không mở miệng, nó ưỡn ngực, toàn thân đầy dương khí: “Nam.”“Ta không tin.” Lữ Thiếu Khanh nói: “Trừ phi ngươi có thể cởi quần cho ta xem một chút.”Vô Khâu kiếm rất tức giận, cơ thể nó tức giận thì bên ngoài càng phát sáng giống như một con nhím bé nhỏ, thở phì phò nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn tay cầm Vô Khâu kiếm, cười nhạt nói: “Ban nãy đệ nói ta không có kiếm?”Lữ Thiếu Khanh lui lại hai bước, cảnh cáo Kế Ngôn: “Đừng làm rộn, Vô Khâu đã biến hòn núi nhỏ của người ta thành ra thế này rồi, còn đánh nhau nữa, đến lúc đó hủy cả một vùng của người ta, huynh đền nổi không?”Não tàn mới đánh nhau với huynh.Diễn sinh ra kiếm linh, uy lực của Vô Khâu kiếm tiến thêm một bước.Giờ uy lực của một kiếm bổ ra chí ít phải gia tăng thêm bốn năm phần.Ai mà đỡ được.Kế Ngôn trước kia đánh ngang tay với Cung Sùng cũng không đánh lại được Kế Ngôn hiện tại.Lữ Thiếu Khanh không phải kẻ cuồng chịu ngược, có ngốc mới đánh với Kế Ngôn hiện tại.“Keng!”Mặc Quân kiếm từ trên trời giáng xuống, cản trước mặt hai người.Sau khi Vô Khâu nhìn thấy Mặc Quân kiếm thì trên gương mặt lạnh lùng nở nụ cười, như núi băng tan chảy, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.Nó nhảy lên người Mặc Quân kiếm, ôm Mặc Quân kiếm.Mặc Quân kiếm cũng nhẹ nhàng lay động, như đang chơi đùa cùng Vô Khâu.Lữ Thiếu Khanh chộp lấy Mặc Quân kiếm, khẩy Mặc Quân kiếm hai cái, mắng: “Cố gắng một chút, người ta đã ra ngoài chơi rồi, ngươi thì sao? Ngươi ăn mấy viên đá kia còn sớm hơn nó, ngày nào cũng vậy, ăn không ngồi rồi. Ngươi tưởng ngươi là Na Tra à? Không cố gắng một chút là ta nhốt ngươi lại đấy.”Mặc Quân kiếm bị Lữ Thiếu Khanh búng hai cái thì nhảy lên, sau đó treo giữa không trung.Khí tức trên người nó dâng cao kịch liệt, sau khi nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm thì bộc phát ra quang mang màu đen.Quang mang màu đen quẩn quanh như dung hợp lẫn nhau, lại giống thủy hỏa bất dung, xông thẳng tới chân trời.Lữ Thiếu Khanh ngây người: “Ta chỉ nói vài câu thôi, ngươi làm thật à?” Nhưng rất nhanh, sắt mặt hắn biến đổi, cũng phóng theo lên tận trời, quát Kế Ngôn: “Hỗ trợ che giấu.”Trận pháp ban nãy đã bị Vô Khâu phá, nếu Mặc Quân kiếm cũng giống Vô Khâu kiếm ban nãy thì chắc chắn không giấu được người Thánh địa này.Lỡ như rước phải phiền phức không cần thiết thì rắc rối to.Hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn phong tỏa không gian chung quanh, không để ba động nơi này lọt chút nào ra ngoài.Tốc độ của Mặc Quân kiếm nhanh hơn Vô Khâu kiếm, đến đêm, Mặc Quân kiếm đã bình tĩnh trở lại.Kiếm linh của Mặc Quân kiếm ra đời, đồng thời cũng ngồi một lúc, cuối cùng khi mở mắt ra cũng bộc phát ra từng đợt sóng, tứ ngược khắp hòn núi nhỏ này.Một tiểu nhân thân mang lân giáp trắng, làn da ngăm đen hình dáng khá giống Lữ Thiếu Khanh xuất hiện.Sau khi Kế Ngôn nhìn thấy nó cũng không kìm được nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.Xem ra bề ngoài của kiếm linh đều chiếu theo hình dáng của chủ nhân.Nhưng mà, hơi đen...Kiếm linh Mặc Quân kiếm như phiên bản thu nhỏ của Lữ Thiếu Khanh, chẳng những bề ngoài giống, ngay cả nụ cười cũng chẳng khác gì mấy.Đều là kiểu nụ cười du côn xấu xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận