Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2299: Đối phó Lữ Thiếu Khanh biện pháp (length: 7010)

Giản Bắc thấy sau khi mình hỏi mọi người có cách nào không, thì tất cả, kể cả cha hắn, đều nhíu mày, lộ vẻ lo lắng.
Giản Bắc có thể hiểu được tâm trạng của mọi người lúc này.
Đối phó Lữ Thiếu Khanh vốn không dễ, muốn đối phó Lữ Thiếu Khanh mà không động thủ lại càng khó hơn.
Lữ Thiếu Khanh thực lực mạnh, không ai bì nổi.
Giết Đại Thừa kỳ như giết gà, hỏi xem, có ai làm được?
Trong lịch sử cũng không có ghi chép như vậy.
Có thể nói là đệ nhất nhân thiên hạ.
Bây giờ ai dám cam đoan có thể đánh thắng được hắn?
Mị Ấu, kẻ đã tồn tại từ vạn năm trước, cường giả Đại Thừa kỳ thời trước cũng không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh một chiêu.
Phàm là nhà nào còn có Đại Thừa kỳ đều muốn giấu thật kỹ, tuyệt đối không dám để họ ra trêu chọc Lữ Thiếu Khanh.
Trêu chọc Lữ Thiếu Khanh, bị đánh chết thì không nói làm gì, còn phải bồi thường, đúng là cả người lẫn của đều mất.
Dùng vũ lực đối phó Lữ Thiếu Khanh là không được.
Chỉ có thể dùng trí.
Nhưng dùng trí thì làm thế nào?
Không có thực lực tuyệt đối thì mọi kế sách đều chỉ là lâu đài trên không.
Không dùng được.
Mà Lữ Thiếu Khanh cũng không dễ dàng gì mà dùng trí.
Lữ Thiếu Khanh thông minh vô cùng, còn gian xảo hơn cả cáo già.
Tiểu xảo đối với hắn vô dụng.
Cảnh Khắc đang nhíu mày, bỗng nhiên hắn cười, "Ta ngược lại có một biện pháp."
Mọi người nghe vậy thì tinh thần phấn chấn, có biện pháp có thể đối phó tên khó nhằn Lữ Thiếu Khanh ư?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cảnh Khắc.
"Cảnh huynh, có diệu kế gì vậy?"
"Đúng vậy, là biện pháp gì?"
Cảnh Khắc lại cười mà không nói, không trả lời ngay, mà nhìn Giản Bắc hỏi, "Hiền chất, ngươi có biện pháp nào đối phó hắn không?"
Những người khác cũng ném ánh mắt mong chờ về phía Giản Bắc.
Sắc mặt Giản Bắc lúc này trầm xuống, "Cảnh gia chủ, ngươi có ý gì?"
"Muốn ta bán đứng bạn bè sao?"
Bao Dịch tiếp lời, "Hắn đã như vậy, ngươi còn coi hắn là bạn bè sao?"
Giản Bắc lạnh lùng nói, "Có phải không thì tính sau, nhưng cho dù là thế, ta cũng sẽ không đâm sau lưng hắn."
Nhìn mà xem trò cười, các ngươi không biết đại ca lợi hại đúng không?
Hay là nói các ngươi cố tình muốn ta đi đối phó đại ca, đến khi đại ca trả thù lại, Giản gia ta lấy gì mà ngăn cản?
Cầm đầu sao?
Ta tại sao lại muốn gọi hắn là đại ca?
Chẳng phải là vì đại ca muốn nhiều quá, ta không trả nổi sao?
Đại ca đến đối phó Giản gia, đến lúc mở miệng đòi chục tỷ trăm tỷ, ta kêu hắn là ông nội cũng không được.
Giản Văn Tài cũng lên tiếng, "Lữ công tử thực lực cường đại, không phải đám tiểu bối có thể ứng phó được."
Giản Văn Tài không muốn con trai mình và Lữ Thiếu Khanh trở mặt.
Bây giờ ý đồ của Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ là suy đoán, cho dù là thật thì cũng chỉ có thể âm thầm đối phó, không thể đem lên bàn mà trở mặt hoàn toàn.
Giản gia còn chưa có đủ gan dạ và dũng khí để trở mặt với một vị Đại Thừa kỳ.
Tạo quan hệ với Lữ Thiếu Khanh, duy trì tốt mối quan hệ này, chắc chắn sẽ có lợi hơn so với việc trở mặt với hắn.
Dương Cao nói với Giản Văn Tài, "Văn Tài huynh, lời này sai rồi."
"Giản Bắc hiền chất là người xưng huynh gọi đệ với Lữ công tử, hơn nữa hắn cũng là người nổi bật trong số các tiểu bối, nếu như hắn mà không đối phó được Lữ công tử, vậy thì không ai có thể đối phó được hắn."
Giản Bắc rất là im lặng, đang đội mũ cao cho ta à?
Xem ta là đồ ngốc à.
Quản Điểu bày tỏ một trăm phần tán thành, "Đúng, thằng con nhà ta thường xuyên nhắc đến Giản Bắc hiền chất trước mặt ta, nói hắn là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Trung châu."
"Không chỉ thiên phú hơn người, trí tuệ cũng hơn người, thông minh lanh lợi, là người thông minh nhất trong số các tiểu bối."
Giản Bắc liếc nhìn Quản Đại Ngưu, tên béo này mà cũng nói lời hay cho ta sao?
Ta không tin, ta cảm thấy ông già ngươi đang nói dối.
Ngươi chắc chắn là ở nhà nói xấu ta.
Quản Đại Ngưu bị Giản Bắc nhìn chằm chằm thì gãi đầu, cười ha ha một tiếng, "Đúng vậy, Giản Bắc chính là người dẫn đầu thế hệ trẻ của chúng ta."
"Ngươi câm miệng!" Giản Bắc có thể khẳng định, Quản Đại Ngưu chắc chắn đã nói xấu hắn không ít.
Ánh mắt Giản Nam vẫn luôn dõi theo Cảnh Khắc, đợi đến khi mọi người trong đại điện không ai nói gì, nàng mở miệng, "Cảnh gia chủ, biện pháp của ngươi là gì?"
Tâm tình của Giản Nam lúc này hết sức phức tạp.
Có một cảm giác đau lòng như bị lừa gạt, cảm giác mất mát, cũng có chút không kìm được mà lo lắng cho Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên, nàng còn muốn biết biện pháp của Cảnh Khắc hơn tất cả mọi người ở đây.
Mọi người lại nhìn về phía Cảnh Khắc.
Lần này, Cảnh Khắc không còn giở trò nữa, mỉm cười nói, "Rất đơn giản, để Lữ công tử rời khỏi Trung châu."
"Chỉ cần hắn rời khỏi Trung châu, tất cả đều dễ nói chuyện."
Mọi người im lặng một lúc, nhưng cuối cùng đều bất đắc dĩ gật đầu.
Đánh không lại, làm không lại, biện pháp tốt nhất chính là mời Lữ Thiếu Khanh rời khỏi Trung châu.
Rời khỏi Trung châu, thanh kiếm lợi treo trên đầu liền biến mất, nỗi lo trong lòng họ cũng có thể gác lại.
Trong nhà không còn ác lang, mọi chuyện có thể trở lại bình thường.
Không có Lữ Thiếu Khanh ở Trung châu, họ làm việc sẽ thuận lợi hơn, cũng có nhiều thứ để mà thao tác.
Còn về Ma Tộc, cũng rất dễ đối phó.
Cùng lắm thì nhường những châu khác cho chúng là được.
Dù sao thì "chết bần đạo Bất Tử đạo hữu" mà thôi.
Đối với các thế lực ở Trung châu, chỉ cần giữ được lợi ích của họ, lợi ích của những châu khác có thể hi sinh.
Giống như Yến Châu trước đây vậy.
Muốn Lữ Thiếu Khanh rời khỏi Trung châu cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Về phần làm thế nào để hắn rời đi, không cần phải nói, mọi người đồng loạt dồn ánh mắt vào ba người Giản Bắc.
Dương Cao mỉm cười nói, "Lần này phải làm phiền ba vị hiền chất rồi."
"Dù sao thì ba vị quan hệ rất tốt với hắn."
Phương Thái, Cảnh Khắc cũng đồng ý.
Quản Điểu muốn loại con trai mình ra, hắn nói, "Thằng Bàn nhà ta cái gì cũng không hiểu, đi chỉ thêm phiền, vẫn là hai vị hiền chất đến là được rồi."
Giản Bắc thì nói với Dương Cao, "Trâu sư huynh và Lữ công tử quan hệ cũng rất tốt."
"Sao ngươi không bảo hắn đi?"
"Bao Dịch sư huynh cũng vậy, hắn từng quen biết với Lữ công tử, hắn ra mặt cũng rất tốt."
Mặt Bao Dịch lúc này đen lại.
Hắn ra mặt?
Chẳng phải là để Lữ Thiếu Khanh thừa cơ mà thu thập sao?
Giản Văn Tài đương nhiên không muốn con trai và con gái mình làm chuyện này, "Để ai đi, cần phải bàn bạc kỹ hơn."
Loại chuyện này là chuyện đắc tội người, làm tốt hay không tốt đều sẽ có người không vui.
Bỗng nhiên, bên ngoài có người cười lạnh, thanh âm rõ ràng truyền vào, "Ha ha, đám người các ngươi, thật là nhát gan. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận