Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2201: Chương 2201

Chương 2201: Chương 2201Chương 2201: Chương 2201
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Thân thể Lữ Thiếu Khanh hơi sáng lên tỏa ra hào quang màu trắng bạc, xung quanh mơ hồ hiện ra những đồ án văn tự khó hiểu.
Trên đầu hắn có một bóng người khổng lồ như ẩn như hiện, nếu không để ý căn bản sẽ không nhìn ra.
Thân thể của Lữ Thiếu Khanh cũng không tính là cường tráng, so với Gia Cát Huận còn có vẻ hơi gầy yếu.
Vào lúc này, Gia Cát Huân có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của Lữ Thiếu Khanh. Phần lưng ấy không tính là rộng lớn lắm, nhưng trong mắt nàng ta lại vững vàng như Thần Sơn, khiến cho trái tim kinh hoảng của nàng ta cũng bình tĩnh trở lại mà vô cùng an tâm.
Gia hỏa này!
Lúc này, ánh mắt Gia Cát Huân nhìn Lữ Thiếu Khanh đầy phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Một tháng này vẫn luôn cố gắng chống đỡ, chưa từng nhượng bộ, cho dù có hộc máu cái eo của Lữ Thiếu Khanh cũng không cong lấy một chút nào, vẫn luôn đón nhận lực tấn công.
Thời gian trôi qua, từ kính nể, cảm xúc của Gia Cát Huân chuyển thành sợ hãi.
Quả nhiên không phải người, người bình thường căn bản không thể làm được đến mức này.
Lúc này Gia Cát Huân hiểu Tiêu Y hơn.
Nhị sư huynh của ta mạnh lắm đấy!
Muội muội ngươi chứ, ,thế này gọi là mạnh lắm à?
Cấp độ này không còn dùng từ “mạnh” để hình dung nữa rồi.
Đồng thời, ít nhiều Gia Cát Huân cũng có thể hiểu được Mộc Vĩnh.
Bảo sao Mộc Vĩnh lại nhắm vào Lữ Thiếu Khanh, kẻ địch cường đại như thế, không nghĩ biện pháp chơi chết hắn chẳng lẽ còn giữ lại mời ăn Tết?
Nhoáng một cái hai tháng đã trôi qua, sức mạnh xung quanh đã yếu dần đi, cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
“Phù!” Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, tái mét khinh bỉ Gia Cát Huân: “Ngươi, yếu quá!”
“Đừng ép ta cắn ngươi!” Tâm trạng Lữ Thiếu Khanh cũng không tốt, hắn ngồi xuống, hơi thở cũng hơi yếu ớt.
Toàn thần trên dưới dường như mềm nhũn.
Ngoại trừ cái miệng.
Cái miệng vẫn cứng rắn như thế.
Vừa mở miệng đã chọc cho Gia Cát Huân tức giận đến mức muốn cắn người. Gia Cát Huân đột nhiên cảm thấy hai tháng vừa rồi Lữ Thiếu Khanh không mở miệng nói gì mới là Lữ Thiếu Khanh tốt nhất.
Còn Lữ Thiếu Khanh lúc khác đầu là ghê tởm, đáng chết. Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khinh bỉ: “Còn nói là Thánh tộc, còn nói là gia tộc ẩn thế, còn nói là cao thủ Luyện Hư kỳ.”
“Thật là yếu!”
“Bảo sao căn bản Mộc Vĩnh còn chẳng thèm để ý tới các ngươi, các ngươi yếu như thế, chẳng có tác dụng gì.” Gia Cát Huân tức điên lên: “Hỗn đản!”
Nàng ta nổi giận hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Tình trạng của ngươi bây giờ, ngươi vững tin có thể đánh được ta à?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Khuấy động không khí tí thôi, ngươi kích động như vậy làm gì?”
“Quỷ hẹp hòi!”
Quỷ hẹp hòi?
Gia Cát Huân không nhịn được.
Nhào tớ há miệng muốn cắn Lữ Thiếu Khanh.
Xem miệng ngươi thối hay răng ta sắc.
Lữ Thiếu Khanh không hề động đậy, chỉ giơ chân lên với nàng ta.
Dường như muốn khôi phục lại một cước lúc trước.
Gia Cát Huân gầm lên: “Ta biết ngươi sẽ ra chiêu này mà.”
Bị ngươi đạp hai cước rồi ta còn không nhớ sao?” Gia Cát Huân uốn éo, vượt qua chân Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm đắc ý. Còn tưởng rằng ta sẽ giơ mặt ra cho ngươi dẫm như lần trước à?
Vượt qua được bàn chân thối của ngươi ta có thể đánh ngươi một trận.
Không giết ngươi được, nhưng thu chút lợi tức đã. Nhân loại ngu xuẩn!
Nhưng mài
Gia Cát Huân vừa đắc ý một tí liên thấy một nắm đấm đang phóng đại cực nhanh ngay trước mặt mình.
Trong lòng nàng ta gào thét. Không muốnnnn!
Nàng ta muốn giãy dụa lần nữa, nhưng lúc này dù có là Luyện Hư kỳ nàng ta cũng không thể làm gì được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm không ngừng phồng to lên ngay trước mắt mình, cuối cùng thì tiếp xúc thân mật với mặt mình.
Âm!
“A.”
Gia Cát Huân đau đớn kêu gào, ôm mặt lùi lại.
“Ngươi có biết chiêu này của ta không?” Lữ Thiếu Khanh đứng lên quơ quơ tay phải cười tủm tỉm hỏi Gia Cát Huân.
“A”
Gia Cát Huân muốn điên rồi: 'Ta.... Ta.... Ta phải..."
Một quyền này không tính là đau nhưng đánh vào mặt thì rát lắm.
Còn tưởng mình thắng chắc rồi, kết quả vân bị người ta đánh.
“Được rồi.” Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay ngăn Gia Cát Huân lại: “Đừng có gào nữa, không rảnh chơi với ngươi.” Chơi?
Gia Cát Huân chỉ hận mình bị thương, nếu không nàng ta nhất định sẽ phải liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn bốn phía thăm dò, không nhịn được mà nhăn mày.
Xung quanh vẫn là không gian đen kịt, vẫn có hư không phong bạo thổi vù và.
Có thể đoán được bọn họ vẫn đang ở giữa hư không, nhưng cụ thể là nơi nào thì hắn không biết.
Mà Kế Ngôn cũng biến mất rồi, không biết đi đâu.
Lữ Thiếu Khanh khẽ đảo cổ tay, Xuyên Giới Bản xuất hiện. “Bản đồ rách, có cảm nhận được tọa độ gì không?”
Đây là ngọn nguồn can đảm để Lữ Thiếu Khanh có thể tiến vào hư không.
Có Xuyên Giới Bàn, chỉ cần cảm nhận được tọa độ, lúc nào cũng có thể mở cửa về nhà.
Mảy may không cần lo lắng sẽ bị lạc trong hư không loạn lưu.
Giới cau mày cảm nhận một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Lão đại, khoảng cách xa quá, không cảm nhận được.”
“Phải đi hướng nào mới được?”
Giới đau khổ nói: “Không biết, ta không cảm nhận được gì hết.”
“Ngoại trừ ăn ra ngươi còn có tác dụng gì?”
Lữ Thiếu Khanh giận lắm, quăng ởi quật lại Xuyên Giới Bàn, Giới vội vàng bay lên, chỉ vào hướng sau lưng Lữ Thiếu Khanh nói: “Lão đại, ta cảm nhận bên kia có chút dị dạng.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía xa Xôi tối om một mảnh, không có lấy tí đốm sáng nào.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, thu Xuyên Giới Bàn lại.
Xem ra cần phải đi theo hướng đó rồi.
“Phiền phức quá!” Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, thuận tiện hỏi thăm Mộc Vĩnh: “Mộc Vĩnh chó má, thật đáng chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận