Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1872

Chương 1872
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh mắt Hồ Tuyết trở nên ảm đạm.
Bản thể tên này không phải là heo đấy chứ?
Cả ngày nói khoác mình thông minh, kì thực là một kẻ ngu xuẩn.
Không nhìn thấy lão nhân bên cạnh bọn hắn à?
Bọn hắn tới đây, có thể sử dụng thái độ như vậy nói chuyện cùng ngươi đã tính là đủ nể mặt ngươi rồi, ngươi còn không biết tốt xấu.
Nguyên Tuần ngạc nhiên, tên này không có đầu óc sao?
Vương Sí cười lạnh: “Cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
“Giết hắn, trực tiếp mang hai tiểu tử kia đi, mang về rồi có rất nhiều thủ đoạn để thu phục bọn hắn.”
Sau khi nói xong, Vương Sí lạnh lùng xuất thủ.
Đưa tay phải ra, hung hăng vỗ xuống Lữ Thiếu Khanh.
Trên bầu trời truyền đến một tiếng hổ khiếu, một con mãnh hổ to lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng nhào về phía Lữ Thiếu Khanh.
Khí áp cường đại khiến mặt đất chung quanh Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt sụp đổ, giống như bị một bàn tay vô hình đè xuống.
Phòng ốc dưới chân Lữ Thiếu Khanh cũng hôi phi yên diệt dưới sức mạnh cường đại.
“Ầm, ầm!”
Sức mạnh kinh khủng hung hăng xung kích mặt đất, ném mặt đất thành một cái hố sâu, bụi bặm cuồn cuộn ngập trời, khuếch tán bốn phía.
Đợi sau khi khói đặc tản đi, trên mặt đất lộ ra một cái hố sâu, bên dưới hố sâu có một đầu khe nứt to lớn không ngừng lan tràn xuống dưới.
Nguyên Tuần lắc đầu: “Cần gì chứ?”
“Tuy nhiên Vương huynh ngươi xuất thủ mạnh một chút, đến lúc đó khó ăn nói với Yên cô nương đấy.”
Hồ Yên nhìn mặt đất trống trơn, bên tai thanh tịnh, cảm thấy trong lòng dễ chịu, nàng ta lạnh lùng nói: “Chỉ cần giết hắn, dù đánh nát nơi này cũng không sao.”
Cầm thú thối nên bị đánh chết.
Vương Sí ngạo nghễ chắp hai tay sau lưng, tự tin nói: “Yên tâm, lần này ta sử dụng bảy thành thực lực, hắn chết chắc.”
“Lần trước ta chẳng qua chỉ sử dụng bốn, năm phần mười thực lực đã khiến hắn chật vật không chịu nổi, lần này, hắn hứng trọn công kích của ta, đã hôi phi yên diệt rồi.”
Vương Sĩ vô cùng tin vào thực lực của mình, thu thập một tên yêu thú đáng ghét không danh tiếng còn không phải dễ như trở bàn tay?
“Đánh nát nơi này cũng không sao?”
Giọng Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên vang lên sau lưng đám người Vương Sĩ, mấy người Vương Sĩ bị giật nảy mình.
Quay đầu nhìn lại, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện sau lưng bọn hắn, cười tủm tỉm nhìn bọn hắn.
“Ngươi, ngươi thế mà không có việc gì?”
Vương Sí kinh ngạc, bảy thành thực lực của hắn ta lại không thể làm gì được Lữ Thiếu Khanh?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài nói: “Con mèo con ngươi yếu quá.”
Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, quang mang chung quanh chợt lóe lên.
Mặt đất như chôn dạ minh châu đang dần dần khởi xướng ánh sáng trong đêm tối lờ mờ, phóng lên tận trời, chợt lóe lên.
Xa xa âm thanh trong nháy mắt biến mất, Kỳ thành như dạ quang dần dần sáng lên cũng biến mất trong tầm mắt đám người Vương Sĩ.
Bọn hắn như tiến vào một thế giới khác.
Vùng đất trong phương viên hơn mười dặm trở thành một thế giới độc lập.
Mấy người Vương Sĩ đều là hạng người thân phận cao quý, kiến thức bao rộng trong nháy mắt biết đây là cái gì.
“Trận, trận pháp?”
Sắc mặt mấy người Vương Sĩ đột nhiên biến đổi.
Trận pháp, ở yêu giới có rất ít yêu thú biết.
Nhưng yêu thú hiểu trận pháp không kẻ nào không phải hạng khó chơi.
“Ngươi là Nhện tộc hay Kiến tộc?” Nguyên Tuần cảnh giác nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Các yêu thú bước ra từ các loại chủng tộc nhện, kiến, bươm bướm đều có tạo nghệ trận pháp đặc biệt.
Trong bọn họ cũng có rất nhiều người sẽ trở thành đại gia trận pháp.
Hồ Tuyết bên dưới một lần nữa mắt choáng váng, hắn ta biết Lữ Thiếu Khanh hiểu trận pháp nhưng Lữ Thiếu Khanh bố trí trận pháp khi nào?
Hắn ta luôn nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, nhất cử nhất động của Lữ Thiếu Khanh hắn ta gần như đều nhìn trong mắt.
Không thấy Lữ Thiếu Khanh có hành động bố trí trận pháp.
Chẳng lẽ?
Hồ Tuyết nghĩ đến khả năng này, cảm thấy khó có thể tin.
Hắn ta đi tới bên cạnh Tiêu Y, hỏi thăm Tiêu Y: “Tiền, tiền bối bố trí trận pháp khi nào? Không phải là lúc đó chứ?”
Tiêu Y ngẩng đầu lên, mắt to lập loè: “Lúc vừa tới đấy, ngươi không biết à?”
“Nhị sư huynh ta mỗi lần đến nơi xa lạ đều lập tức đi tiểu, à quên, lập tức thăm dò địa bà.”
Hồ Tuyết có chút muốn mắng người.
Ta biết cọng lông.
Lúc trước nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh vừa tới đây liền tản bộ, còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh không làm việc đàng hoàng, không lại lặng lẽ bày trận pháp ở đây.
Cùng với thủ đoạn đáng sợ là tâm tư kín kẽ khiến người ta sợ hãi.
Hồ Tuyết ngẩng đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh trên bầu trời, trong lòng hắn ta sinh ra kính sợ.
Trước kia sẽ ngờ tới có cục diện như vậy, cho nên sớm bố trí sẵn hậu chiêu sao?
Lặng lẽ bố trí trận pháp không nói hắn ta biết cũng là đề phòng hắn ta mật báo sao?
Đây chính là thủ đoạn của tiền bối?
Thật là tâm cơ đáng sợ.
Mà trên bầu trời, sau khi mấy người Vương Sĩ khiếp sợ xong, rất nhanh liền trấn định lại.
Cho dù là Vương Sí, Nguyên Tuần hay là Hồ Yên đều bình tĩnh vô cùng.
“Ngươi cho rằng ngươi hiểu được trận pháp ngươi sẽ vô địch?”
Vương Sí trong lòng kìm nén một ngọn lửa, một chiêu của mình thế mà không thể chơi chết tên đáng ghét này, mất mặt đến cực điểm.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta đương nhiên không phải vô địch thiên hạ, nhưng mà...”
Ánh mắt dò xét trên người mấy người Vương Sĩ: “Thu thập các ngươi vẫn dư xài.”
“Dư xài?” Vương Sí cười ha ha, giống như nghe lời nói đùa buồn cười nhất: “Ngươi còn không thấy rõ ràng tình thế sao?”
Hắn ta cố ý di chuyển vị trí một chút, vị lão giả bên cạnh hắn ta đứng chính giữa, trở thành tiêu điểm.
Nguyên Tuần nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Vị này, là trưởng lão Hổ tộc, Vương Cảnh Sơ trưởng lão.”
Hồ Tuyết xa xa sau khi nghe được ba chữ Vương Cảnh Sơ, soạt một cái sắc mặt trắng bệch, thân thể nhịn không được run rẩy.
Tiêu Y chú ý thấy động tĩnh của Hồ Tuyết, tò mò hỏi: “Vương Cảnh Sơ? Mèo già à? Lợi hại lắm sao?”
Hồ Tuyết trong lòng sợ hãi, lắp ba lắp bắp hỏi nói: “Hắn...”
“Hắn là trưởng lão Hổ tộc, Luyện, Luyện Hư kỳ, cảnh, cảnh giới, nghe, nghe nói đã đến cảnh giới tầng ba rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận