Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1845

Chương 1845
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Mà nói đến đây, Hồ Tuyết kịp phản ứng, đột nhiên nhìn chằm chằm mấy người Lữ Thiếu Khanh.
“Tiền bối, không phải là các ngươi?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, không hề đỏ mặt: “Không sai, chính là chúng ta.”
“Mấy người chúng ta lúc đầu ở một nơi bí mật tu luyện, có mấy tên lông lá đột nhiên xông tới, quấy rầy chúng ta, mà thái độ còn phách lối cực kì, không giết hắn, giết ai?”
“Nhưng hắn bỏ trốn quá nhanh, chúng ta đuổi không kịp, cuối cùng đánh bậy đánh bạ đến nơi này.”
Lời này tiến thêm một bước loại bỏ nghi hoặc trong lòng Hồ Tuyết.
Hắn ta liên tục gật đầu: “Tiền bối nói không sai, theo như đồn đại, con lông lá kia vô cùng phách lối càn rỡ, miệng lưỡi rất không sạch sẽ, đắc tội tiền bối, phải bị tiền bối thu thập.”
Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thán: “Đáng tiếc, để hắn chạy trốn, nếu không năm ngàn vạn viên linh thạch này đã là của ta.”
Tiêu Y không kìm được ghé mắt.
Hồ Tuyết lại cười nói: “Tiền bối không cần nản chí, năm ngàn vạn viên linh thạch không có nhưng đi Kỳ thành một ngàn, vài trăm vạn viên linh thạch thì vẫn phải có, không biết tiền bối có hứng thú chăng?”
“Các vị tiền bối mặc dù không đánh chết con lông lá kia nhưng đả thương được hắn, cũng coi như hoàn thành một phần treo thưởng.”
“Trong treo thưởng Vương đưa ra cũng bao gồm đả thương, các vị tiền bối đi Kỳ thành, nhất định có thể được Vương khen thưởng.”
“Hơn nữa với thực lực các vị tiền bối, đến Kỳ thành, vô số thế lực lôi kéo, mấy ngàn vạn linh thạch không đáng kể.”
Dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của nhóm Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Hồ Tuyết hơi hồi hộp, không thể nào, những tên này không có hứng thú với Kỳ thành sao?
Kết quả là, hắn ta tiếp tục nói: “Tiền bối, Kỳ thành là nơi tốt nhất của tộc ta, tu luyện ở đó tiến triển cực nhanh, thực lực tăng mạnh.”
“Nếu ta có thể tu luyện ở Kỳ thành một thời gian có lẽ ta đã sớm có thể đột phá Hóa Thần kỳ.”
Trong giọng nói của Hồ Tuyết mang theo cảm xúc khó hiểu: “Đáng tiếc, Kỳ thành không phải nơi người huyết mạch không thuần như ta có thể ở.”
“Ngươi muốn cùng chúng ta đến Kỳ thành?”
Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng một câu, khiến trong long Hồ Tuyết giật thót một cái.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay đối mặt với ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt ấy như một lưỡi kiếm sắc bén có thể xuyên thủng nội tâm của hắn ta khiến trong lòng Hồ Tuyết rụt rè, vội vàng tránh đi.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh hắn ta có một cảm giác Lữ Thiếu Khanh mới là hồ ly hóa hình, còn lão hồ ly như hắn ta trước mặt Lữ Thiếu Khanh lại chỉ như thỏ trắng bé nhỏ.
Nhìn thấy chút tính toán nhỏ nhặt của mình vạch trần, Hồ Tuyết không dám giấu diếm, khom lưng sâu hơn, tỏ vẻ càng thêm cung kính: “Tiền bối anh minh, mắt sáng như đuốc, một chút đã nhìn ra.”
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hỏi: “Sao ngươi lại cảm thấy chúng ta có thể tiến vào Kỳ thành chứ? Ngươi không sợ huyết mạch của chúng ta không thuần?”
Hồ Tuyết nghe vậy, tự tin cười một tiếng: “Quy định huyết mạch không thuần không cho vào Kỳ thành này không phải đã hình thành là sẽ không thay đổi.”
“Người huyết mạch không thuần cảnh giới Kết Đan kỳ trở xuống không được vào Kỳ thành, nếu không giết chết bất luận tội; Nguyên Anh kỳ, cho phép ở lại Kỳ thành không quá bảy ngày, hết thời hạn, giết chết bất luận tội.”
“Người Luyện Hư kỳ có thể ở lâu tại Kỳ thành, người không chiếu lệnh không được tự ý tới gần hoàng cung.”
Ánh mắt Hồ Tuyết rơi trên người tiểu Bạch, như nhìn một vị mỹ nữ, lộ ra ánh mắt nóng bỏng: “Vị tiền bối này huyết mạch tuyệt đối thuần khiết, nói ít thì cũng là hàng thượng đẳng.”
“Có huyết mạch cấp bậc thượng đẳng trở lên đủ để tự do lưu lại Kỳ thành.”
“Nói không chừng còn có thể lôi kéo quan hệ với tộc Viên Hầu một trong các Vương tộc.”
Đẳng cấp huyết mạch của yêu thú chia làm hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng, ưu tú và phản tổ.
Vừa rồi tiểu Bạch để lộ chân thân, lông tóc trắng tuyết, uy phong lẫm liệt, thấy thế nào cũng không giống tạp giao.
Hồ Tuyết cảm thấy thấy thế nào thì huyết mạch của tiểu Bạch cũng thuần khiết, có thể là thượng đẳng trở lên, thậm chí là ưu tú.
Huống hồ, cho dù Kế Ngôn hay Lữ Thiếu Khanh hay Tiêu Y khí chất hiển lộ ra đều không giống huyết mạch không thuần.
Tiếp theo Hồ Tuyết lại giải thích yêu thú huyết mạch thuần chính có thể dẫn một vài người ở lại Kỳ thành, đẳng cấp thuần khiết càng cao thì càng có thể mang theo nhiều người.
Đẳng cấp thượng đẳng được mười danh ngạch, ưu tú được một trăm, còn phản tổ thì danh ngạch không hạn chế.
Sau khi Hồ Tuyết giải thích xong thì một lần nữa xoay người hành lễ sâu với mấy người Lữ Thiếu Khanh: “Mong rằng các vị tiền bối sẽ mang ta theo.”
“Ta nguyện đi theo làm tùy tùng, liều chết hiệu mệnh.”
Hồ Tuyết trong lòng kích động, thấp thỏm, nhưng lại mang theo mong chờ sâu sắc.
Hắn ta xuất thân Hồ tộc biết rõ trước mắt là một cơ hội tốt tuyệt thế của hắn ta, bỏ lỡ cơ hội này, hắn ta chết không nhắm mắt.
Lữ Thiếu Khanh cũng không ngờ Hồ Tuyết thế mà lại đưa ra yêu cầu như vậy, trong long Lữ Thiếu Khanh phản tỉnh sâu sắc một chút.
Không phải do mình quá đẹp trai, quá hiền lành, thái độ thể hiện quá mức ôn hòa, nho nhã lễ độ, cho nên mới khiến Hồ Tuyết trước mặt cảm thấy mình là người dễ nói chuyện?
“Dựa vào cái gì?” Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: “Lý do?”
Hồ Tuyết vừa nghe xong, trong long thấy có hi vọng, thái độ càng thêm cung kính.
“Tiền bối mới vừa nói, bế quan hồi lâu, không nắm rõ chuyện ngoại giới, ở phương diện này ta có thể trợ giúp các vị tiền bối một chút.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, âm thầm gật đầu, Hồ Tuyết không hổ là hồ ly, đầu óc đúng là thông minh.
Đúng vậy, nhóm Lữ Thiếu Khanh tới đây chưa quen cuộc sống nơi đây, có thể có một vị dẫn đường không thể nghi ngờ là việc tốt nhất.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Đi theo chúng ta, sẽ rất nguy hiểm, ngươi không sợ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận