Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2229: Cầm linh thạch đập chết ta đi (length: 6784)

Hừ lạnh một tiếng, Phạm Thành như là địa chấn, lực lượng vô hình rung chuyển, khiến nhiều người của Phạm Thành trong chớp mắt, ngất đi.
Những tu sĩ không hôn mê thì sợ đến thần sắc hoảng hốt, không nói hai lời bỏ chạy khỏi nơi này.
Công Tôn Bác Nhã xuất hiện, Công Tôn Liệt hô một tiếng, "Lão tổ!"
Cho dù là Công Tôn Liệt, giờ phút này nhìn thấy cao thủ trong tộc mình, hắn cũng có cảm giác như nhìn thấy người lớn, trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn.
Công Tôn Bác Nhã cau mày, thấy dáng vẻ Công Tôn Liệt rất thê thảm và chật vật.
Hắn lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Tuổi còn trẻ, tâm tính lại tàn bạo như thế, uổng là con người."
Hơn nghìn người vốn định đề phòng đại quân của đối phương.
Những người này đều là tinh nhuệ trong tộc, Lữ Thiếu Khanh vung tay lên liền xóa sổ bọn hắn.
Bởi vậy có thể thấy thủ đoạn của Lữ Thiếu Khanh tàn bạo và quyết đoán đến mức nào.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, một bộ dạng vô lại, "Ngươi làm được gì ta?"
Ngọa Tào!
Trong lòng Công Tôn Bác Nhã trong nháy mắt dâng lên một cơn giận dữ.
Tay phải run lên, hận không thể lập tức ra tay băm Lữ Thiếu Khanh thành trăm mảnh.
Từng gặp người vô sỉ, nhưng người giống Lữ Thiếu Khanh như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên thấy.
Thảo nào người Ma Tộc bên kia lại muốn liên thủ đối phó Lăng Tiêu phái, đám tiểu bối trong tộc mình lập tức đồng ý.
Lúc ấy Công Tôn Bác Nhã còn có chút nghi hoặc.
Bây giờ xem ra, có liên quan rất lớn đến tên gia hỏa này.
Vô lại vô sỉ, cuồng vọng phách lối như vậy, ai gặp cũng muốn đánh chết hắn.
Hít sâu một hơi, Công Tôn Bác Nhã nói với Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi có dám theo ta đến chỗ khác không?"
Nơi này là tổ địa Công Tôn gia, đánh nhau ở đây dễ dàng hủy diệt Phạm Thành.
Đối mặt với kế khích tướng của Công Tôn Bác Nhã, Lữ Thiếu Khanh lại ngáp một cái, "Không dám!"
Vẻ vô lại kia nhìn cũng đủ làm người ta tức giận, Công Tôn Bác Nhã tức đến mức nhất thời không thở nổi, "Ngươi..."
"Tốt, tốt," hít sâu vài hơi, mới bình tĩnh lại, Công Tôn Bác Nhã nghiến răng nói, "Ngươi đến đây, muốn làm gì?"
"Đơn giản thôi," Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười hiền hòa, khiến bản thân trông có vẻ hòa nhã, dễ gần, "Các ngươi Đại Thừa kỳ đi ức hiếp Lăng Tiêu phái ta, dọa đến các đệ tử Lăng Tiêu phái bé nhỏ yếu ớt tim đập thình thịch."
"Rất nhiều người bị dọa đến mất ngủ, chưởng môn nhà ta đi ngủ còn hay gặp ác mộng, làm hại sư phụ ta không có thời gian về thăm nhà một chút vân vân."
"Lăng Tiêu phái chúng ta thiệt hại quá lớn, tất cả chuyện này đều do Công Tôn gia các ngươi phải chịu trách nhiệm, phải xin lỗi cộng thêm bồi thường."
"Xin lỗi? Bồi thường?" Ánh mắt Công Tôn Bác Nhã lạnh lẽo, Công Tôn Liệt cũng nhìn Lữ Thiếu Khanh như kẻ ngốc.
Bồi thường thì có lẽ còn được, nhưng xin lỗi thì đừng có nằm mơ.
Thử nghĩ một đại thế lực như Công Tôn gia coi trọng thể diện hơn cả mạng sống, thà đổ máu cũng không bao giờ cúi đầu xin lỗi.
Công Tôn Bác Nhã hỏi, "Bồi thường thế nào?"
Nếu cho chút bồi thường để sự việc êm xuôi, Công Tôn gia không ngại tốn chút ít.
Dù sao đối phương cũng có hai Đại Thừa kỳ, lại còn từ chỗ Công Tôn Nội biết được thực lực Kế Ngôn đáng sợ thế nào.
Không bất đắc dĩ, Công Tôn gia cũng không muốn cùng đối phương cá chết lưới rách.
"Đơn giản thôi, cho ta 1000 tỷ linh thạch là được." Lữ Thiếu Khanh cười càng tươi hơn, "Ta tin tưởng Công Tôn gia các ngươi là người tốt, Công Tôn Nội chẳng qua chỉ là bị người lừa thôi."
Quản Đại Ngưu há hốc mồm, cuối cùng khẽ nói với Giản Bắc, "Chậc chậc, tên hỗn đản này khẩu vị ngày càng lớn."
Trước kia mới đến Trung Châu, mở miệng toàn vài trăm triệu, mấy tỷ.
Hiện tại lâu không gặp, vừa mở miệng đã là 1000 tỷ linh thạch.
Thật sự là dám mở miệng.
Công Tôn gia là đại thế lực, cũng chưa chắc có 1000 tỷ linh thạch.
Mà cho dù có, cũng không có khả năng mang ra cho Lữ Thiếu Khanh.
Giản Bắc cũng không nhịn được mà nói móc, "Đại ca muốn nhiều linh thạch như vậy làm gì? Thật sự muốn nằm ngủ trên linh thạch sao?"
Quản Đại Ngưu vô cùng khinh bỉ, "1000 tỷ linh thạch, chôn hắn còn thừa."
Công Tôn Liệt không nhịn được gầm lên, "Hỗn trướng, 1000 tỷ linh thạch? Mang đi chôn ngươi sao?"
Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng quát lại, "Chỉ cần có 1000 tỷ linh thạch, chôn ta, ta cũng chịu."
"Được thôi, mang linh thạch đập chết ta đi."
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu xám mặt, tên đại ca hỗn đản này hết cứu nổi rồi.
Kiếp trước có phải nghèo quá hay không?
Mở miệng ngậm miệng đều là linh thạch.
Xin lỗi thì không có khả năng, 1000 tỷ linh thạch cũng không thể có.
Vậy chỉ còn con đường cuối cùng.
Công Tôn Bác Nhã lạnh lùng nói, "Xem ra các ngươi là mời rượu không uống lại muốn uống rượu phạt."
Lữ Thiếu Khanh thấy Công Tôn gia không có ý định cho linh thạch, trong lòng khó chịu, chỉ vào Công Tôn Bác Nhã, "Keo kiệt, xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
"Ra tay đi!" Lữ Thiếu Khanh hét, "Giết chết bọn chúng."
Kế Ngôn bước lên một bước, kiếm ý sắc bén quét qua, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Phạm Thành.
Quản Đại Ngưu, Giản Bắc, Giản Nam ba người trước tiên rời khỏi Phạm Thành.
Loại uy áp sắc bén này, bọn họ không chịu nổi.
Quản Đại Ngưu không nhịn được kinh hãi thán phục, "Kế Ngôn công tử quả nhiên lợi hại."
"Đại Thừa kỳ, đã vô địch rồi sao?"
Giản Bắc không phản đối, Kế Ngôn thế này rõ ràng là có khí thế vô địch.
Cho dù là kẻ địch, Công Tôn Bác Nhã nhìn thấy Kế Ngôn, cũng không nhịn được thán phục.
Tuy đã nghe người dưới kể về Kế Ngôn, nhưng tận mắt thấy vẫn không tránh khỏi cảm giác thán phục.
Lạnh lùng, tự tin, chỉ là đứng nhẹ nhàng một chỗ, khí khái anh hùng hừng hực, như một thanh thần kiếm, phong mang tất lộ.
Trước đây cũng thấy qua vô số thiên tài, nhưng so với Kế Ngôn, bọn họ lại không là cái gì cả.
Như người xưa hay nói, hàng so hàng thì chỉ thấy hàng kém, người so người thì chỉ khiến người chết đi.
Kế Ngôn nói với Công Tôn Bác Nhã, "Để hai người khác ra đi, một mình ngươi không phải đối thủ của ta."
Giọng điệu bình thản, ánh mắt thản nhiên, lại làm Công Tôn Bác Nhã cảm thấy áp lực rất lớn.
Nếu là người khác, Công Tôn Bác Nhã chắc chắn đã giận tím mặt, đây là trắng trợn xem thường hắn.
Nhưng đối diện với Kế Ngôn, hắn không giận, ngược lại có cảm giác Kế Ngôn đang nói thật.
Kế Ngôn không phải đang nói đùa với hắn.
Nếu dám coi thường Kế Ngôn, hắn sẽ thật sự gặp họa.
Công Tôn Nội chính là một ví dụ.
Nghĩ tới đây, hắn không khinh suất, nhàn nhạt mở miệng, "Ra đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận