Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 887 - Ngươi giúp ta chen hàng, ta mời ngươi ăn cơm



Chương 887: Ngươi giúp ta chen hàng, ta mời ngươi ăn cơmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn thúc giục Lữ Thiếu Khanh đi báo danh cho hắn ta, Vô Khưu kiếm ong một tiếng trên không trung, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.Lữ Thiếu Khanh không kiên nhẫn: "Phiền muốn chết, không phải là vẫn còn một ngày sao? Gấp cái rắm.""Nửa ngày!" Kế Ngôn sửa lại sai lầm của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh xoay người rời đi, quát một tiếng: "Khỉ ngốc, đi ăn cái gì không?"Con khỉ nhỏ vốn định trốn đi, Lữ Thiếu Khanh mới vừa tỉnh ngủ vẫn còn sự tức giận khi rời giường, nó sợ.Nhưng vừa nghe có đồ ăn, nó không nói hai lời lập tức nhảy ra, trơn tru bò lên trên vai Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh mang theo con khỉ nhỏ đi tới chỗ Đàm Linh ở, đừng ở bên ngoài hô: "Cô nàng, có hứng thú đi dạo phố không?""Đi dạo phố?" Đàm Linh đi ra, vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi muốn làm gì?""Đưa ta đi báo danh đi, ta không biết đường...""Ngươi tàn phế hay bị câm?" Đàm Linh khinh bỉ: "Ngươi đi ra ngoài không biết hỏi sao?"Chủ yếu là Đàm Linh không muốn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, vừa nhìn thấy người này, trong lòng liền tức giận.Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ thọ nguyên của mình sẽ bị tức giận giảm bớt.Đối với tên khốn kiếp này, vẫn nên tránh xa một chút cho thỏa đáng."Chủ yếu là ta không muốn xếp hàng." Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói: "Ngươi thân là đồ đệ của Nhuế trưởng lão, chen hàng hẳn là không có vấn đề gì đi?"Đàm Linh tức chết, hắn coi ta là cái gì chứ?Trở thành loại không học vấn không nghề nghiệp đời thứ hai ở Thánh Địa sao?Ta là loại người tùy tiện dùng đặc quyền như vậy sao?Đệ tử Thánh Địa, đặc biệt là đệ tử trưởng lão, tâm cao khí ngạo, khinh thường làm mấy hành động kiểu này."Ngươi muốn đăng ký thì ngươi tự đi đi."Lữ Thiếu Khanh nhún vai: "Còn nửa ngày nữa, ta đoán đội ngũ xếp hàng nhất định là vừa thối vừa dài."Thánh Địa có bao nhiêu người chứ?Cho dù có nhiều điểm báo danh hơn nữa thì cũng là biển người mãnh liệt.Lữ Thiếu Khanh chẳng cần nghĩ cũng có thể đoán được sự rầm rộ của mỗi điểm báo danh.Bắt hắn đi xếp hàng, nghĩ cũng đừng nghĩ.Bên cạnh có một máy gian lận mà không dùng, sẽ bị sét đánh chết."Đi thôi, cùng lắm thì ta mời ngươi ăn bữa cơm." Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt, giống như gọi người quen: "Cả ngày làm ổ ở đây tu luyện, thật không có ý nghĩa."Đàm Linh vốn không muốn để ý đến Lữ Thiếu Khanh, nhưng tâm tư vừa chuyển, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần tươi cười: "Ngươi xác định muốn mời ta ăn cơm sao?"Giọng điệu của Đàm Linh rất chảnh, lộ ra vài phần ngạo nghễ: "Đồ bình thường ta sẽ không ăn."Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, cười càng thêm vui vẻ: "Trùng hợp, ta cũng vậy, mấy thứ đó chó cũng không ăn. Ngươi giúp sư huynh ta báo danh, ta mời ngươi ăn bữa cơm là rất bình thường, cái này gọi là có qua có lại.""Vậy đi thôi." Đàm Linh ha hả cười, trong ánh mắt ẩn giấu đắc ý âm thầm.Sau đó dẫn Lữ Thiếu Khanh ra ngoài trước.Thánh Địa rất lớn, nhân số rất nhiều.Trên đường thái độ của Đàm Linh đối với Lữ Thiếu Khanh cải thiện không ít, giọng điệu nói chuyện nhu hòa, không giống lúc trước, trong miệng giống như ngậm ớt, mỗi chữ đều mang theo hỏa khí."Thánh Sơn truyền ý chỉ xuống, lần này chỉ có năm mươi người có thể tiến vào Thánh Sơn. Hơn nữa thời gian tu luyện cũng kéo dài, có thể ở trên đó ba năm."Chuyện này có chút khác thường, Lữ Thiếu Khanh cẩn thận thử hỏi: "Trên Thánh Sơn đã xảy ra chuyện gì sao?"Đàm Linh cũng không rõ, nàng ta lắc đầu: "Không biết, nhưng lần này cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Nhân số báo danh cũng rất nhiều, các ngươi đi tham gia tỷ thí, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”Đối với điều này, Lữ Thiếu Khanh tuyệt không lo lắng: "Yên tâm, ta cũng không tham gia, đến lúc đó ta theo ngươi đi dạo Thánh Sơn là được rồi."Đàm Linh hừ một tiếng: "Ta cũng đâu có đồng ý."Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Có quan hệ gì đâu, mang theo ta, ngươi cũng sẽ không thiếu một miếng thịt nào."Sẽ không thiếu miếng thịt, nhưng dựa vào cái gì mà ta phải làm như ngươi mong muốn?Đàm Linh quay mặt đi, không muốn nhìn Lữ Thiếu Khanh tươi cười, nàng ta sợ nhìn sẽ nhịn không được đánh người.Rất nhanh, Đàm Linh dẫn Lữ Thiếu Khanh tới điểm báo danh gần nhất.Tình huống cũng đúng như Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ, đội ngũ xếp hàng báo danh dài dằng dặc, một con phố đều đứng đầy người, kéo dài đến xa xa.Mà bên cạnh có mấy tu sĩ mặc giáp đen đứng lẻ tẻ.Đây chính là đội ngũ trực thuộc Thánh Chủ.Tuy rằng nhân số rất nhiều, nhưng lại vô cùng an tĩnh, không dám ồn ào.Rất nhiều người xếp phía sau đội ngũ mang theo vẻ lo lắng, nhưng không ai dám chen ngang.Lữ Thiếu Khanh hết sức kỳ quái, những Ma tộc này trở nên có tố chất như này từ khi nào vậy? Vậy mà lại không chen ngang?Chẳng lẽ ở Thánh Địa này chủ yếu giáo dục tố chất đạo đức sao?Đàm Linh mang theo Lữ Thiếu Khanh đi về phía trước điểm báo danh, Lữ Thiếu Khanh nhất thời cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của vài tên tu sĩ giáp đen xung quanh rơi vào trên người hai người bọn họ, thậm chí có người tay đã khoác lên vũ khí bên hông, có thể bộc phát bất cứ lúc nào và cho hắn một đòn sấm sét.Lữ Thiếu Khanh như có điều suy nghĩ, xem ra cũng không phải là người Ma tộc tố chất tăng cao, mà là bên cạnh có người giúp bọn họ giảng dạy tố chất.Ai nha, chen hàng gì gì đó, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?Lữ Thiếu Khanh ưỡn thẳng ngực, bước nhanh về phía trước.Đàm Linh đi tới điểm báo danh, giơ ra một tấm lệnh bài với tu sĩ áo giáp đen cầm đầu.Tu sĩ giáp đen nhìn thấy, vội vàng hành lễ: "Bái kiến đại nhân."

Bạn cần đăng nhập để bình luận