Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3205: Ta muốn cùng ngươi đánh cược (length: 6408)

Rống!
Tiếng gầm giận dữ vang vọng, chấn động cả đất trời.
Trong bóng tối, một cái móng vuốt sắc nhọn từ bên dưới vươn lên, khiến người kinh hồn bạt vía.
"Nhanh, mau trốn!"
"Chạy đi. . ."
"Má ơi. . ."
Mấy vị Tiên nhân tu sĩ ở đây lập tức sợ đến tè cả ra quần.
Tên đại ca cầm đầu lại càng dựa vào thực lực Thiên Tiên của mình, chạy nhanh nhất, chạy xa nhất, bỏ đồng bạn lại phía sau.
Bất quá cũng vô dụng thôi.
Móng vuốt khổng lồ của quái vật Đọa Thần che khuất cả bầu trời, bao phủ cả một phương thiên địa.
Mặc cho những người này chạy xa đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Vụt!
Móng vuốt thu lại, rút vào trong hố đen khổng lồ, mấy người vừa rồi biến mất không tăm tích.
Thấy cảnh tượng kinh dị này, Quản Vọng và những người khác im lặng không nói gì.
Có lẽ hai bên không ở cùng một thế giới, nhưng Quản Vọng và những người khác có thể cảm nhận được quái vật Đọa Thần duỗi móng vuốt ra là một tôn nửa bước Tiên Đế.
Ẩn nấp trong bóng tối, thực lực kinh khủng của nửa bước Tiên Đế.
Dường như biến cái hố sâu khổng lồ thành hang ổ của nó.
Hoặc là!
Quản Vọng suy đoán: "Chẳng lẽ là ở đây canh giữ sao?"
Hố sâu khổng lồ là nơi xuất hiện Đăng Thiên Thê, một tôn nửa bước Tiên Đế Đọa Thần canh giữ cũng không phải là không có khả năng.
Thậm chí, có lẽ còn có nhiều Đọa Thần nửa bước Tiên Đế hơn.
"Ai!" Phục Thái Lương lắc đầu, đánh giá mấy vị Tiên nhân kia, "Không biết tự lượng sức mình, tự tìm đường chết."
Hoàn cảnh Tiên Giới không tốt, hoàn cảnh sinh tồn của Tiên nhân khắc nghiệt.
Quái vật Đọa Thần hoành hành Tiên Giới, rất nhiều nơi đã trở thành cấm địa.
Mấy người này thông minh một chút thì nên an phận ở một chỗ.
Chứ không phải chạy đến tìm kiếm bảo vật.
Tiêu Y thở dài, lại lần nữa gục đầu lên Đại Bạch, "Haizz, còn tưởng có trò hay để xem, cũng chỉ có chút năng lực ấy."
"Ngàn dặm xa xôi chạy tới nộp mạng, thật là ngốc. . ."
"Ha ha. . ." Ân Minh Ngọc bên cạnh cười lạnh một tiếng, đắc ý nhìn Tiêu Y.
"Sao? Ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể nhìn thấy hai vị sư huynh của ngươi?"
Ngu xuẩn!
Nhìn thấy một Đọa Thần nửa bước Tiên Đế mà đã cho là hay, ngươi còn tưởng có thể nhìn thấy sư huynh của ngươi?
Ân Minh Ngọc không quan tâm đến mấy Tiên nhân đã chết, nàng càng để ý hơn đến cái miệng quạ đen của mình.
Vừa nói xong thì hình ảnh đã thay đổi, dọa nàng thiếu chút nữa đã cho là trùng hợp nữa rồi.
Bây giờ xem ra không phải là trùng hợp, chỉ cần không phải thấy hai vị sư huynh của Tiêu Y thì đều không phải là trùng hợp, đều không đủ để chứng minh nàng là miệng quạ đen.
Cho nên, nàng muốn nắm chắc điểm này để phản bác Tiêu Y, hoàn toàn bịt miệng Tiêu Y.
Để sau này Tiêu Y không dám nói nàng là miệng quạ đen nữa.
Tiêu Y ngẩng đầu lên, nhìn Ân Minh Ngọc đang đắc ý, xem thường nói: "Thôi đi, còn sớm đấy."
"Miệng quạ đen của ngươi còn chưa phát huy tác dụng."
Còn chưa phát huy tác dụng?
Ân Minh Ngọc tức giận đến bật cười, chỉ vào hình ảnh nói: "Ngươi đã nói, chỉ cần ta nói thì sư huynh của ngươi sẽ xuất hiện."
"Kết quả thì sao? Có xuất hiện không?"
"Ta đã nói ta không phải là miệng quạ đen, không thể nào vì ta nói mà bọn họ xuất hiện trong hình được."
"Vừa mới nói xong, đến bây giờ đã lâu như vậy rồi, bóng dáng sư huynh của ngươi cũng không thấy đâu, ngươi còn muốn nói ta là miệng quạ đen sao?"
Tiêu Y thầm nói: "Ngươi kích động vậy làm gì?"
Kích động?
Ân Minh Ngọc thiếu chút nữa lại bùng nổ.
Ta có thể không kích động sao?
Ta là một đại mỹ nữ không nói là đệ nhất mỹ nữ của Tiên Giới thì ít nhất cũng thuộc hàng top.
Bị ngươi vu oan là miệng quạ đen, thậm chí là Ô Nha Đại Đế, mang cái danh hiệu như vậy thì sau này nàng còn mặt mũi nào nữa, làm sao gặp người?
Cứ nghĩ đến việc sau này người khác thấy mình thì lại hô một câu miệng quạ đen hoặc Ô Nha Đại Đế thì Ân Minh Ngọc trong lòng lại thấy hoảng hốt.
Cho nên, nhất định phải giải quyết triệt để vấn đề này.
Ánh mắt của Ân Minh Ngọc nhìn chằm chằm Tiêu Y lộ ra vẻ kiên quyết: "Ngươi có dám đánh cược với ta không?"
Tiêu Y chớp mắt mấy cái: "Cược cái gì?"
Ân Minh Ngọc chỉ vào hình ảnh phía xa, nghiêm túc nói: "Nếu ta nói một lần nữa mà trong vòng nửa canh giờ sư huynh của ngươi không xuất hiện trong hình thì coi như ngươi thua, sau này ngươi không được nhắc đến ba chữ miệng quạ đen trước mặt ta nữa, có dám không?"
Tiêu Y cảm giác được Ân Minh Ngọc đang nghiêm túc, chớp mắt mấy cái: "Chỉ là đùa một chút thôi, không cần phải làm lớn chuyện vậy chứ?"
Ân Minh Ngọc giận dữ: "Đùa?"
Đối với ngươi mà nói thì là đùa, với ta thì là ức hiếp.
Hôm nay nhất định phải chấm dứt cái sự ức hiếp này.
Nàng tiến lên một bước, đến gần Tiêu Y, sát khí bừng bừng: "Ngươi không dám sao?"
Tiêu Y xua xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu. . ."
Sau đó nói với Quản Vọng: "Quản gia gia, người khuyên nàng đi, không cần phải làm lớn chuyện vậy."
Ân Minh Ngọc lại tiến lên một bước, cười lạnh một tiếng, cố ý khích tướng: "Ngươi quả nhiên là sợ."
Quản Vọng mở miệng: "Minh Ngọc, không cần phải đánh cược."
Tiêu Y nói: "Đúng vậy đấy, đến lúc đánh cược mà ngươi thua thì ngươi chẳng còn lý do gì đâu."
"Đến cả hai chữ trùng hợp ngươi cũng không thể nói, ta là vì tốt cho ngươi đấy."
Má!
Nhìn thấy bộ mặt chân thành kia của Tiêu Y, Ân Minh Ngọc muốn xé nát Tiêu Y ra.
Quản Vọng cũng im lặng nhìn Tiêu Y, y chang cái kiểu của hỗn đản tiểu Lão Hương.
"Đáng ghét," Ân Minh Ngọc tức giận đến muốn nổ tung, chỉ vào Tiêu Y hét lớn: "Đừng có nói nhiều lời, đánh cược với ta!"
"Không phải là ta không tha cho ngươi!"
Nhất định phải cứng rắn, nhất định phải hôm nay hủy cái miệng của Tiêu Y.
"Được," Tiêu Y ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Ân Minh Ngọc, "Ngươi suy nghĩ cho kỹ nhé, ta thua thì không có gì tổn thất cả, ngươi thua thì. . ."
"Ta sẽ không thua!" Ân Minh Ngọc quả quyết ngắt lời Tiêu Y, chỉ vào Tiêu Y: "Ngươi thề đi, nếu ngươi thua thì ngươi vĩnh viễn không được nhắc đến miệng quạ đen và Ô Nha Đại Đế trước mặt ta!"
"Được," Tiêu Y không chút do dự, phát lời thề xong thì nói với nàng: "Ta sẽ không bắt ngươi thề, đến lúc đó thì xem lương tâm ngươi thôi."
Nhìn thấy Tiêu Y đã thề, Ân Minh Ngọc lạnh lùng mở miệng: "Tốt lắm!"
Sau đó nàng hít một hơi thật sâu, chỉ vào mặt hồ phía xa: "Ta nói hai vị sư huynh của ngươi sẽ xuất hiện. . ."
Nói xong, nàng lập tức nhìn chằm chằm vào hình ảnh, trong lòng âm thầm cầu nguyện. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận