Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1593

Chương 1593Chương 1593
"Bắc Lạc trưởng lão là ai?" Nội tâm Lữ Thiếu Khanh không hề dao động, thậm chí còn có vẻ nghỉ hoặc.
Còn định sắp xếp cho ta nữa.
Mị Đại xúc động muốn nhào tới bóp cổ Lữ Thiếu Khanh hỏi thăm cho rõ ràng.
Nhưng tiếp theo Lữ Thiếu Khanh lại khiến cho sát ý của Mị Đại điên cuồng sinh sôi.
Phản ứng của Lữ Thiếu Khanh như một người thành thật: "Ta vẫn luôn ở Nhữ thành, không biết chuyện gì đã xảy ra."
"Tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Đúng thế."
Đã hiểu.
Mị Đại bỗng nhiên hiểu dụng ý mà Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở đây.
Khiến cho Mị gia đương không trở thành nhân chứng cho hắn.
Buồn nôn. Thật sự là buồn nôn.
Vốn ý định của Mị Đại là để cho Mị Bắc Lạc lặng lẽ hành động, thân không biết quỷ không hay mà xử lý Lữ Thiếu Khanh, cho nên dù ở trong tộc cũng không có mấy người biết Mị Bắc Lạc đi làm gì.
Hiện tại Mị Bắc Lạc đã chết rồi, người câm ăn hoàng liên, Mị gia chịu đăng chắc rồi.
Dù biết có liên quan tới Lữ Thiếu Khanh, nhưng không có chứng cứ.
Lữ Thiếu Khanh chơi chiêu này cực kỳ thâm, căn bản Mị Đại không có cách nào kéo Lữ Thiếu Khanh liên quan với cái chết của Mị Bắc Lạc. Kẻ này đáng chết!
Sát ý trong lòng Mị Đại tăng vọt, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt mang theo sát ý thật sâu.
Xem ra phải làm theo lời Mị Á ư?
Nhưng mài!
Mị Đại vẫn có mấy phần chần chờ, nếu ra tay giết Lữ Thiếu Khanh vào lúc này, ngày sau bị Kế Ngôn để ý tới sẽ rất phiền phức.
Lữ Thiếu Khanh thấy Mị Đại không nói lời nào: "Mị gia chủ, Mị Càn đâu? Để hăn ta ra đi."
"Hắn ta không rảnh, cũng không muốn thấy ngươi."
"Vì sao? Thân là bằng hữu, ta vừa mới đột phá thành Hóa Thần, nên vui mừng muốn nói cho hẳn ta biết" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, gặp được Mị Càn là mục đích cuối cùng mà hắn tới đây.
Muốn an tâm tu luyện?
Nào có dễ dàng như vậy? Có từng hỏi ta chưa?
Ta giết!
Đáng chết. Thì ra đây mới là mục đích của ngươi sao?
Tiếp tục đả kích nhi tử của ta?
Ngươi muốn chết!
Mị Đại không thể nhịn được, cả ngày ông ta nghĩ về con trai, nhất định phải chơi chết tên hỗn đản trước mắt này, nếu không không biết khi nào con trai mới có thể thoát khỏi tâm ma.
"Nếu đã thế thì đi theo ta đi."
Biết Lữ Thiếu Khanh muốn tới gặp con mình, Mị Đại không do dự nữa.
Quyết định dựa theo phương pháp của Mị Á để chơi chết Lữ Thiếu Khanh.
Đường đường Mi gia, thế lực lớn nhất Trung Châu, khi nào lại sợ chuyện?
Không phải chỉ là một tên tiểu hỗn đản có chút thiên phú thôi sao?
Dạng người thế này, Mị gia còn thấy ít sao?
Mi gia truyền thừa lâu như vậy, có sóng to gió lớn gì chưa từng thấy chứ?
Chơi chết tên tiểu hỗn đản này, rồi sau nghĩ cách chơi chết Kế Ngôn, cuối cùng Trung Châu sẽ khôi phục hòa bình.
Trong lòng Mị Đại nghĩ qua ngàn vạn lần, sát ý đầy đầu, như là một người cha già muốn đứng ra giải quyết phiền phức khi con trai gặp vấn đề.
Mị Càn là trụ cột tương lai của Mị gia, ông ta muốn hộ tống cho con trai của mình, dọn sạch tất cả chướng ngại, tuyệt đối không cho phép có bất ký người nào chèn ép con trai, ngăn cản con mình quân lâm thiên hạ.
Bên này Mị Đại đi được vài bước lại phát hiện ra Lữ Thiếu Khanh đứng bất động tại chỗ.
"Không đi ư?"
Lữ Thiếu Khanh cảnh giác hỏi: "Ngươi sảng khoái như thế, sẽ không phải định đưa ta vào rồi ra lệnh một tiếng, mấy trăn người sẽ lao ra vây đánh †a chứ?"
"Ta sợ chết!"
Người sợ chết còn phách lối vậy sao?
Mị Dại tức giận đến mức suýt cười ra tiếng.
"Đã nói đồng ý đưa ngươi vào gặp Càn Nhi, đương nhiên sẽ không hại ngươi."
Bất chấp tất cả, đầu tiên phải lừa tên tiểu hỗn đản này vào, xem có chơi chết được hắn không.
Chưa hết, ông ta còn bổ sung thêm một câu: "Ta có thể cam đoan!"
Sau đó ông ta nghiêm túc nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, cưỡng chê sát ý trong lòng, cố gắng để cho mình trông thật là chân thành.
"Tốt!" Lữ Thiếu Khanh cười lên: "Ta †in tưởng vào cam đoan của ngươi."
"Từ xưa đến nay, người Trung Châu cam đoan sẽ không khiến cho người ta thất vọng!"
Hừ, đồ nhà quê, Mị Đại cười lạnh.
"Vào đi!"
Chờ khi mấy người Tuyên Vân Tâm chạy tới đây đã không thấy bóng Lữ Thiếu Khanh đâu.
"A, người đâu?"
Tiêu Y nhìn hai con Bạch trong lòng, rất kỳ quái hỏi: "Nếu Nhị sư huynh đã đến đây, hẳn là muốn đánh nhau đi."
Mấy người Tuyên Vân Tâm thâm sâu gật đầu.
Vừa rồi, hắn đánh cả Ngao Đức lẫn Ngao Thương, khí thế hừng hực đi vào trong Mị gia muốn tìm Mị Càn, khẳng định là không phải đến đây để kết giao bằng hữu.
Nhưng nơi này sóng êm gió lặng, cũng không thấy Lữ Thiếu Khanh đâu, rất khác thường.
Sau khi các nàng hỏi thăm một hồi, biết được Lữ Thiếu Khanh lại bước vào Mị gia thì nhìn nhau, thật sự đi vào kết giao bằng hữu sao? "Lữ công tử sao?"
Một giọng nói vang lên sau lưng họ. Thượng Quan Xúc cũng đến nơi này.
Không chỉ thế, ở phía xa, cũng có những người khác tới thăm dò.
Thượng Quan Xúc biết được không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại tiến vào Mị gia thì vô cùng kinh ngạc hỏi: "Hắn muốn làm gì?"
Thấy thế nào cũng giống như tự chui đầu vào lưới.
Thượng Quan Xúc nhìn Tiêu Y bằng ánh mắt có vẻ nghỉ vấn, Tiêu Y lắc đầu tỏ ý: "Ta cũng không biết, người bình thường không đoán được chuyện Nhị sư huynh làm."
Dù ta là sư muội của huynh ấy cũng không đoán được Nhị sư huynh đang làm gì. Thượng Quan Xúc không có được câu trả lời từ Tiêu Y bèn nhíu mày nhìn sang Mị gia. Nàng ta nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao Lữ Thiếu Khanh lại muốn đi vào.
"Mị gia am hiểu trận pháp, bố trí vô số trận pháp bên trong, người bên ngoài đi vào lỡ sơ sảy một cái sẽ bị nhốt."
"Bên trong trùng điệp sát cơ, dù là Hóa Thần cũng sẽ bị vây hãm thật sâu trong đó khó mà chạy ra được."
"Trận pháp?" Tiêu Y cổ quái hỏi Thượng Quan Xúc: "Trận pháp bên trong rất lợi hại phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận