Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1684

Chương 1684Chương 1684
Đạo kiếp lôi thứ nhất cũng không thể lưu lại bất kỳ vết thương gì trên người hắn, tuy nhiên, đau nhức vẫn không thể tránh được.
Bên này Lữ Thiếu Khanh vội vàng vận chuyển linh lực chữa thương, vết đỏ bên ngoài cơ thể biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đau đớn cũng đang không ngừng biến mất, nhưng mà Lữ Thiếu Khanh vẫn còn chưa kịp mừng, đạo lôi kiếp thứ hai đã giáng lâm trong tiếng âm ầm.
Bên này Lữ Thiếu Khanh còn chưa chữa khỏi thương, đạo kiếp lôi thứ hai trùng điệp đánh lên người hắn, đánh bay hắn.
Cơ thể hắn như đạn pháo nện lên dãy núi, lún sâu mấy ngàn mét dưới đất. "Con mẹ nói"
Lữ Thiếu Khanh lần này bị thương nhẹ, không nặng, nhưng cũng rất đau.
Hắn lao ra, chỉ lên kiếp vân trên trời quát: "Có thể nhẹ một chút không, đau chết ta rồi."
"Còn nữa, bổ nhanh vậy là muốn đưa ta đi đầu thai sao?"
Lữ Thiếu Khanh muốn khóc, người khác độ kiếp, nửa ngày mới hạ một đạo kiếp lôi, cho đủ thời gian.
Hản thì hay rồi, bên này cứ như đánh rắm, bộp bộp hận không thể một lần duy nhất thả cho xong.
"Thiên kiếp cũng biết đánh rắm sao? Đồ chó hoang!"
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, vừa hỏi thăm thiên kiếp, vừa tranh thủ thời gian chữa thương. "Ầm ầm!"
Kiếp vân chậm chạp xoay chuyển, mây đen nghìn nghịt đem đến cho người ta áp lực nặng nề.
Cũng không biết có phải do bị Lữ Thiếu Khanh mắng hay vì nguyên nhân gì khác, đạo thiên kiếp thứ ba chậm chạp chưa rơi xuống.
Lữ Thiếu Khanh bên này đã chữa khỏi tổn thương, một lần nữa trở nên sinh long hoạt hổ, hơn một phút sau cũng chưa thấy thiên kiếp rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.
"Không tệ, hiện tại có thể tiếp tục rồi"
Vừa mới nói xong, kiếp vân ngay lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm giống như đã không thể chờ thêm được nữa.
Một đạo kiếp lôi vô cùng to lớn rơi xuống Lữ Thiếu Khanh. Đạo kiếp lôi này còn lớn hơn, còn thô hơn hai đạo kiếp lôi vừa rồi cộng lại.
Trong tầm mắt Lữ Thiếu Khanh, đạo kiếp tôi to lớn này trở thành thứ duy nhất trong mắt hắn, che khuất bầu trời, chiếm cứ toàn bộ bầu trời.
Uy lực bộc phát ra còn kinh khủng hơn hai đạo kiếp lôi vừa rồi cộng lại.
"Em gái ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh sợ tè ra quần.
Nhẫn nhịn lâu như vậy, hóa ra là để ấp ủ đại chiêu sao?
Đây gọi là, thời gian nghỉ càng dài, uy lực càng mạnh?
Hiện tại xem ra đánh rắm vẫn có điểm tốt.
Lữ Thiếu Khanh không dám chậm trễ, không nói hai lời, vung tay lên, quang mang lóe lên, trận pháp vốn đã bố trí sẵn vận chuyển, quang mang màu trắng hóa thành tấm chắn, bảo hộ hắn sau lưng.
"Xoạt xoạt! Xoạt xoạt."
Mấy đại trận cấp bốn không có chút tác dụng trước kiếp lôi, hộ thuẫn như tuyết xuân nhanh chóng tan rã.
"Con mẹ nói"
Lữ Thiếu Khanh bị dọa cho kêu to: "Khốn nạn, ra làm việc đi!"
Trên đầu hắn, một quang cầu kim sắc xuất hiện tựa như mặt trời mới mọc, lăng không xuất hiện.
Quang cầu xoay tròn nhìn rất bình thường nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, đây chính là tự tin để hắn dám độ kiếp ở đây.
Trong mười năm của hai mươi năm này, cùng với thực lực tăng lên của Lữ Thiếu Khanh, hắn cũng đã có thể điều khiển được quang cầu kim sắc trước mặt.
Đem đi giết người thì chưa làm được nhưng triệu hồi ra khỏi cơ thể cản kiếp lôi thì vẫn có thể làm được.
Quang cầu kim sắc là do lôi đình kim sắc và tia chớp màu đen thôn phệ nhau dung hợp thành, lúc độ kiếp Hóa Thần, quang cầu kim sắc đã thể hiện ra được năng lực có thể thôn phệ kiếp lôi.
Ầm ầm!
Kiếp lôi rơi xuống, đều rơi lên trên quang cầu kim sắc, sau đó đều bị thôn phệ.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, con mắt càng sáng hơn, có chế độ hack này, độ kiếp không phải rất dễ dàng sao?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng đắc ý, nhìn quang cầu kim sắc xoay tròn, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào kiếp vân hô: "Đến đi, tiếp tục đánh rắm đi, đừng ấp ủ đại chiêu nữa cho ta."
Thiên kiếp mà cũng biết ủ đại chiêu, còn thiên lý nữa không?
Thiên đạo cũng mặc kệ không quản sao?
"Ầm ầm!"
Dường như nghe hiểu lời của Lữ Thiếu Khanh, kiếp lôi to lớn một lần nữa rơi xuống.
Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh trợn lớn, sắp lồi ra ngoài.
"Em gái ngươi!" Lữ Thiếu Khanh kêu lên: "Đánh rắm cũng là đại chiêu à? Ngươi chơi trò gì vậy?"
Tuy nhiên do có quang cầu kim sắc nên kiếp lôi không gây ra được bất kỳ tổn thương gì cho Lữ Thiếu Khanh.
Đạo thứ tư, đạo thứ năm, đạo thứ sáu, đạo thứ bảy, kiếp lôi to lớn kinh khủng đều bị quang cầu kim sắc hấp thu.
Quang cầu hấp thu kiếp lôi dường như trở nên lớn hơn một vòng.
Đạo kiếp lôi thứ bảy qua đi, Lữ Thiếu Khanh đắc ý: "Ha ha, nhẹ nhàng vậy à, độ kiếp cứ như nghỉ dưỡng thế này, ta không tin ngươi có thể đánh chết được ta!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, quang cầu kim sắc đột nhiên biến mất.
Ta ăn no rồi.
Một cỗ cảm xúc truyền cho Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh quá sợ hãi, đầu tiên là võ miệng mình một cái: "Sao mà lâu như vậy rồi miệng quạ đen vẫn còn công hiệu vậy?"
"Chúc ta một năm thu nhập một trăm mục tiêu nhỏ!"
Sau đó hắn mới chửi ầm lên: "Em gái ngươi, ngươi ăn no rồi, ta làm sao bây giờ?"
Lữ Thiếu Khanh hận không thể xông vào trong níu lấy quang cầu kim sắc hỏi thăm rõ ràng một phen.
Có thể ăn no sao không nói trước một tiếng?
Nói trước một tiếng, cũng không dùng ngươi sớm như vậy.
"Cái điểm ăn nhiều này sao không học mấy tên ăn hàng một chút?"
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Bên cạnh có một đóng tên ăn hàng, chẳng có mấy ai đáng tin cậy cả!"
Nhìn kiếp vân chậm rãi cuốn đến, giống như đang kìm nén đại chiêu.
Lữ Thiếu Khanh dịu dàng nói với kiếp vân: "Đại ca, nhẹ một chút!"
"Ta thừa nhận, lời ban nãy nói hơi lớn tiếng một chút, không hù dọa ngươi đấy chứ?"
"Ầm ầm!"
Đạo kiếp lôi thứ tám rơi xuống, thanh thế không lớn, cũng không thô to như mấy đạo kiếp lôi trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận