Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 388 - Vừa nãy có con ruồi



Chương 388: Vừa nãy có con ruồiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh ngồi trên nóc nhà, thu hết cảnh sắc Dương Thành vào đáy mắt.Ở bên trái, vài dặm bên ngoại, kiến trúc cao lớn, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, theo Tiêu Y giới thiệu, đó là phủ Thành Chủ, chỗ ở của phụ thân Tiêu Quần.Nghiễm nhiên là nơi tượng trưng cho quyền lực trung tâm của Tiêu gia.Đa phần tộc nhân nhánh Tiêu Quần định cư xung quanh vùng phủ Thành Chủ.Đương nhiên, cũng có một bộ phận tộc nhân ở bên nội viện Tiêu gia, hơn nữa Đại trưởng lão cũng bế quan ở đây, chỗ bế quan nằm ngay sau lưng Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơn mười dặm sau lưng hắn, không có một ngọn đèn dầu nào.Linh khí giống như sương trắng trong tia nắng ban mai, bao phủ cả vùng trời đất đó, đầy rẫy cảm giác thần bí.Chỗ đó là phía hậu sơn và cấm địa của Tiêu gia, nơi Đại trưởng lão bế quan, từ đường Tiêu gia, Tàng Thư Các vân vân đều nằm ở đó.Phía sau núi là chỗ tốt nhất Tiêu gia, linh khí dư thừa, tu luyện ở đó, có thể nói là ngày đi ngàn dặm, tiến bộ thần tốc.Mặc dù không dùng thần thức, Lữ Thiếu Khanh cũng có thể cảm nhận được bên trong linh khí nồng đậm có cất giấu một khí tức cường đại.Khí tức đó sáng mà nặng nề, mang đến cảm giác áp lực cho người khác, như trong đó có một con yêu thú đang ngủ say.Khí tức đó thuộc về Đại trưởng lão.Tựa hồ cảm nhận được có người nhìn chăm chú vào mình, linh khí vẫn luôn lưu động thong thả bỗng nhiên chuyển động nhanh hơn.Lữ Thiếu Khanh thu ánh mắt về, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là Nguyên Anh trung kỳ.Nếu trước đây, biết Tiêu gia có một vị Nguyên Anh trung kỳ, lại còn có mâu thuẫn với mình, đánh chết hắn cũng không tới Tiêu gia.Nhưng mà bây giờ, hắn không sợ gì cả.Bản thân hắn đã là Nguyên Anh, cho dù đánh không cũng có thể chạy trốn.Huống chi hắn còn có con bài chưa lật.Này cũng là nguyên nhân vì sao khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Đỗ Tĩnh, Thương Lăng không chút do dự một kiếm đồ sát bọn họ.Thực lực mạnh hơn, ít lo nghĩ hơn.Lữ Thiếu Khanh thu ánh mắt về, không quan tâm tới Đại trưởng lão.Thần thức của hắn đảo qua phủ Thành Chủ, trên mặt nở một nụ cười: "Tìm được rồi!"Tiếp theo đó, bóng dáng hắn chớp lóe, biến mất tại chỗ.Phủ Thành Chủ.Tiêu Quần đang ở trong viện của mình, nghiến răng nghiến lợi chung với mấy người đồng bạn, phẫn hận lên án Lữ Thiếu Khanh."Tên đáng chết, dám tới Tiêu gia ta giương oai, đáng chết."Hôm nay, sau khi Tiêu Quần bị Lữ Thiếu Khanh dạy dỗ cho một trận, nhanh chóng chạy từ nội viện Tiêu gia về phủ Thành Chủ.Trong thời gian này nàng ta không đến nội viện Tiêu gia nữa.Hôm nay Lữ Thiếu Khanh làm nàng ta sợ quá.Khi đó nàng ta cảm thấy mình chết chắc rồi.Ở trước mặt, nàng ta không dám oán hận Lữ Thiếu Khanh, nhưng đây là nhà mình, đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, mắng vài câu thì có sao?Không mắng vài câu, không chửi bới một phen, không thể nuốt nổi cục tức trong lòng."Đúng đó, tên khốn đó quá đáng ghét, tưởng nơi này Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái sao?""Hắn rất đáng chết "Trong mấy người đứng cạnh Tiêu Quần, có mấy người từng bị Lữ Thiếu Khanh dạy dỗ chung với Tiêu Quần.Trong lòng tất cả hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương."Quần tỷ tỷ, không bằng mời ngươi gia gia tỷ ra tay giáo huấn hắn?"Có đồng bạn đưa ra đề nghị như vậy.Tiêu Quần rất muốn làm vậy.Gia gia của nàng ta là Nguyên Anh trung kỳ, một khi gia gia xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh có lợi hại đến mức nào cũng không thể là đối thủ của gia gia.Có điều.Tiêu Quần lộ vẻ khó xử, nói một cách chần chờ: "Gia gia đang bế quan, chỉ sợ rất khó mời được gia gia."Nàng ta vừa dứt lời, giọng của phụ thân vang lên: "Nữ nhi ngoan, sao lại thế này?"Tiếp theo, một nam nhân hình thể cao lớn, rắn chắc hữu lực bước vào.Nhìn dáng vẻ của ông ta thì biết ngay đây là một người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển."Phụ thân!"Người tới chính là phụ thân của Tiêu Quần, đường huynh của Tiêu Dũng, Tiêu Sấm, thành chủ Dương Thành.Tiêu Uân, cảnh giới Kết Đan sơ kì, tầng một.Thiên phú của Tiêu Uân còn kém hơn cả Tiêu Dũng.Nếu không có phụ thân hỗ trợ, Tiêu Uân có thể tiến vào Kết Đan hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.Sau khi Tiêu Quần nhìn thấy phụ thân đến đây, ấm ức khôn kể.Hai mắt Tiêu Quần đỏ ao, nước mắt lăn dài."Hu hu phụ thân, ta, ta bị người ta bắt nạt.""Ai dám?" Tiêu Uân nghe vậy giận dữ, sát khí bốn phía, giống như hùng sư nổi giận: "Ai dám bắt nạt nữ nhi ngoan của ta? Ta phải làm thịt kẻ đó."Thê tử Tiêu Uân chết sớm, chỉ để lại một nữ nhi là Tiêu Quần cho ông ta.Con nối dòng duy nhất, Tiêu Uân xem Tiêu Quần là hòn ngọc quý trên tay, cưng chiều vô hạn.Không nỡ mắng, cũng không nỡ đánh.Bây giờ lại nghe nói có người dám bắt nạt nữ nhi của ông ta, chuyện này đã chạm vào nghịch lân của ông ta.Tiêu Quần kể lại chuyện hôm nay.Tiêu Uân vừa nghe, giận dữ hơn nữa: "Chết tiệt, lại là hắn sao?"Trước kia, Tiêu Quần đi Thiên Ngự Phong một chuyến, kết quả bị Lữ Thiếu Khanh khi dễ, ngay cả quần lót cũng suýt nữa bị lột mất."Ta còn chưa đi tìm hắn tính sổ, hiện tại hắn còn dám tới cửa bắt nạt con, tưởng là nữ nhi của Tiêu Uân này dễ khi dễ lắm sao?""Ta phải làm thịt hắn."Mắt Tiêu Uân đỏ ngầu lên, khí tức tăng vọt, nhấc lên một cơn lốc trong sân."Ngươi muốn làm thịt ai? Ta à?"Đột nhiên, một giọng nói trêu tức vang lên ở trên trời.Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người thanh niên huyền phù trên bầu trời, nhìn từ trên cao xuống, như thần minh ngự trên trời cao đang nhìn xuống bọn họ.Tiêu Quần thấy hắn, giọng nói bén nhọn, giống như gà mái bị bóp cổ, hét rầm lêm: "Là ngươi?"Trong giọng nói trộn lẫn sợ hãi, phẫn nộ, chẳng khác nào biểu cảm của Tiêu Quần lúc này, hết sức phức tạp.Nàng ta không ngờ Lữ Thiếu Khanh dám đuổi đến chỗ này, hắn muốn làm gì?Giết người diệt khẩu hay là vào nhà cướp bóc?Lữ Thiếu Khanh chậm rãi hạ xuống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cười tít mắt chào hỏi Tiêu Quần, giống như tỷ muội tốt đến chơi: "Này, ta đến đây rồi.""Ngươi, ngươi còn dám tới?" Sau khi Tiêu Quần phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh kêu to: "Ngươi không sợ chết sao?"Lữ Thiếu Khanh cười rạng rỡ, nhìn rất là thân thiện, vô hại: "Sợ chứ, nhưng mà ngươi giết được ta sao?""Chết tiệt." Tiêu Uân bị xem nhẹ giận quát một tiếng: "Dám khi dễ nữ nhi của ta, muốn chết!"Nữ nhi bị người ta khi dễ như vậy, máu nóng của Tiêu Uân tức khắc ập lên đầu, lập tức ra tay với Lữ Thiếu Khanh.Một cơn lốc linh lực hội tụ.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh chỉ vẫy vẫy tay, cơn lốc linh lực đó đã biến mất, cơ thể của Tiêu Uân bay ngược ra sau, liên tiếp đập vào mấy ngọn núi giả, cuối cùng ngã trên mặt đất, không ngừng phun máu tươi."Ôi chao, vừa nãy ta nghe thấy ruồi bọ kêu, ngươi có nghe thấy không?"Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận