Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 180 - Dự định của Lữ Thiếu Khanh (tt)



Chương 180: Dự định của Lữ Thiếu Khanh (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh mặc kệ Tiêu Y, quay sang hỏi Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, ta có thể xin một thứ của tỷ không?”Chẳng mấy chốc Hạng Ngọc Thần đã dựng dược mười cái lôi đài bên ngoài thành Lăng Tiêu.Tin tức Lăng Tiêu Phái dựng lôi đài được lan truyền khắp thành Lăng Tiêu với tốc độ cực nhanh.Có người nghi hoặc, có người không hiểu, còn có cả người xem thường.“Ôi, Lăng Tiêu Phái cứng đầu thế cơ à? Đây là muốn khiêu chiến quần hùng thiên hạ sao?”“Ha ha, bọn họ đã không muốn bị khi dễ âm thầm nữa mà muốn được khi dễ công khai rồi.”“Hừ, dựng lôi đài à, lão tử sẽ là người đầu tiên đi lên khiêu chiến người của Lăng Tiêu Phái.”“Không sai, ta muốn khiến cho Lăng Tiêu Phái mất hết mặt mũi trước mặt mọi người!”“Nhưng mà dựng đến mười cái lôi đài làm gì?”“Hẳn là muốn dựng đài hát hí khúc!”Tất cả mọi người trong thành Lăng Tiêu đều rất tò mò khi Lăng Tiêu Phái dựng lôi đài.Nhao nhao tới quanh lôi đài vây xem.Hạng Ngọc Thần nhìn không dưới mấy vạn người xung quanh, cũng không nhịn được mà rất lúng túng căng thẳng.Khi Hạng Ngọc Thần đang căng thẳng, Lữ Thiếu Khanh tới.Thấy Lữ Thiếu Khanh tới, Hạng Ngọc Thần nhẹ nhàng thở ra. Cứu tinh tới rồi.“Lữ sư đệ, rốt cuộc đệ muốn làm gì?”Hiện tại có rất nhiều người vây quanh đây, phía bên mình chậm chạp không nói rõ số lôi đài này được dựng lên để làm gì, sớm muộn gì cũng sẽ chọc người bất mãn.Hiện giờ tất cả mọi người đều nhất trí muốn nhằm vào Lăng Tiêu Phái.Hạng Ngọc Thần chỉ sợ những kẻ có lòng khác lại lấy cớ này mà gây rối.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười khẽ nói với hắn ta: “Hạng sư huynh, huynh làm thế này thế này.”Nghe xong, hai mắt Hạng Ngọc Thần sấng lên, nhưng vẫn hơi băn khoăn: “Lữ sư đệ, làm vậy có được không?”“Yên tâm đi, chuẩn mà.”Hạng Ngọc Thần cúi đầu suy nghĩ một chút. Hiện giờ cũng chẳng còn đường lui nào nữa rồi, hắn ta đành cắn răng nói: “Được, vậy cứ làm như ngươi nói đi.”Sau đó Hạng Ngọc Thần nhảy lên lôi đài, trước mặt bao người hít sâu một hơi.“Chư vị, xét thấy lần này khách tới đông đảo, mà vẫn còn vài ngày nữa mới tới đại điển môn phái.”“Để tránh cho mọi người rảnh rỗi buồn chán, phụng mệnh Chưởng môn, ta cố ý tổ chức một đại hội luận võ nhỏ ở đây.”“Đồng thời, để cam đoan đại hội luận võ được diễn ra thuận lợi, từ hôm nay trở đi, trong thành Lăng Tiêu không cho phép đánh nhau tự phát.”“Ai vi phạm, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì trục xuất ra khỏi thành Lăng Tiêu.”“Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ làm một tổ, Kết Đan kỳ làm một tổ khác.”“Ai muốn tham gia luận võ sẽ bắt đầu báo danh từ hôm nay và ngày mai, ngày mốt bắt đầu so tài.”Đại bộ phận người ở đây đều là tu sĩ.Tuổi tác có già có trẻ, có cả người trên trăm, đại bộ phận đều là cáo già.Dù sao thì, sống nhiều năm như vậy, chuyện gì còn chưa trải qua chứ?Hạng Ngọc Thần nói muốn tổ chức đại hội luận võ, trong thời gian này không cho phép có đánh nhau tự phát trong thành Lăng Tiêu.Không ít người lập tức nghe ra được ý đồ thật sự.Đại hội luận võ là ngụy trang, ý đồ thật sự là không cho phép có đánh nhau trong thành.Mục đích thực sự là bảo vệ các đệ tử Lăng Tiêu Phái bị bắt nạt.Quá nhiều người nhằm vào đệ tử Lăng Tiêu Phái. Mấy ngày nay các đệ tử Lăng Tiêu Phái vẫn bị người của thế lực các phe nhằm vào.Đủ loại khiêu khích, khiêu chiến, khiến cho họ ăn thiệt rất nhiều.Còn bảy ngày nữa mới tới đại điển Lăng Tiêu Phái, nếu còn tiếp tục như vậy tới khi đại điển bắt đầu, đoán chừng các đệ tử đã bị đánh mấy lượt rồi.Biết được tính toán của Hạng Ngọc Thần, bên dưới lập tức có người quấy rối.“Ha ha!”“Nói dễ nghe nhỉ, đại hội luận võ à? Đây là tấm màn che của Lăng Tiêu Phái các ngươi đúng không?”“Sợ bị chúng ta khiêu chiến, nên làm ra một đại hỗi luận võ như thế để chúng ta tự giết lẫn nhau đúng không?”“Cười chết người. Từ khi nào Lăng Tiêu Phái nhát gan thế?”“Không sai, đúng là buồn cười. Họ sợ chúng ta. Ha ha.”“Làm thế, Lăng Tiêu Phái có thể xưng là một trong ba phái của Tề Châu sao?”“Quy Nguyên Các chúng ta hổ thẹn sánh cùng.”Vô số đệ tử Quy Nguyên Các bên dưới kêu gào lợi hại nhất.Trước đó vài hôm, đệ tử Quy Nguyên Các vừa bị Lữ Thiếu Khanh chơi cho lỗ vốn, bị hắn làm nhục dữ dội, nên hận Lăng Tiêu Phái thấu xương.Trong số những kẻ nhằm vào đệ tử Lăng Tiêu Phái mấy ngày này, đệ tử Quy Nguyên Các cũng bỏ không ít công sức.Người của các thế lực khác muốn đối phó với đệ tử Lăng Tiêu Phái phần lớn chỉ chạm đến là thôi.Mà đệ tử Quy Nguyên Các thì rất nặng tay, so tài xong, đệ tử Lăng Tiêu Phái hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương.“Đại hội luận võ của các ngươi, ai thích tham gia thì tham gia, Quy Nguyên Các chúng ta sẽ không tham gia.”Có Quy Nguyên Các dẫn đầu, người của các thê slwjc khác càng thêm không sợ Lăng Tiêu Phái.“Không sai. Chúng ta cũng không tham gia.”“Đúng vậy, một cái đại hội luận võ vứt đi, có gì đặc biệt?”“Đi thôi đi thôi, để cho bọn họ ở đây luận một mình đi.”Các đệ tử Quy Nguyên Các ồn ào muốn phá hư.Thấy người bên dưới có dấu hiệu muốn giải tán Hạng Ngọc Thần nhịn không được mà nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tự mình ra mặt.Nhìn các đệ tử Quy Nguyên Các đang gây sự bên dưới.Hắn bất ngờ phát hiện.Ngô Thiên Tung.Lữ Thiếu Khanh hơi nhếch khóe miệng, nói với Ngô Thiên Tung: “Ngô sư đệ, lời của ngươi đại diện cho tất cả đệ tử Quy Nguyên Các sao?”Trước đó vài ngày Ngô Thiên Tung không đi cùng Trương Tòng Long, không được tận mắt nhìn thấy miệng lưỡi lợi hại của Lữ Thiếu Khanh.Ấn tượng của gã ta với Lữ Thiếu Khanh chỉ dừng lại ở câu nói sỉ nhục của môn phái của Tạ Sùng.Thấy sỉ nhục Lữ Thiếu Khanh này đứng ra, trong lòng gã ta càng thêm bình tĩnh.Đến cả sỉ nhục của môn phái Lữ Thiếu Khanh cũng phải ra rồi, xem ra gần đây Lăng Tiêu Phái không còn ai dùng được nữa rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận