Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2486: Ma Tộc cũng tới tham gia náo nhiệt? (length: 6947)

Phi kiếm vừa hô một tiếng đã từ trên trời lao xuống, bị Lữ Thiếu Khanh giống như đuổi ruồi, vèo một cái quay về đường cũ.
Nhan Hồng Vũ ba người ngạc nhiên, vừa rồi hình như có cái gì đó chợt lóe lên?
Thiều Thừa nháy mắt mấy cái, nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, “Vừa rồi là phi kiếm truyền tin của chưởng môn?” Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, “Sư phụ, người nhìn lầm rồi, không có, vừa rồi chỉ là một con ruồi.” “Hỗn trướng, ngươi coi ta mù hả?” Thiều Thừa giận dữ, “Ngươi định làm gì?” “Ngươi nghiện phải không?” Phi kiếm truyền tin của chưởng môn, ngươi biến thành cái thứ gì thế kia?
Nhan Hồng Vũ ba người lại lần nữa câm nín.
Đây chính là phi kiếm truyền tin của chưởng môn, đặt ở thế gian chính là thánh chỉ của Hoàng đế.
Lữ Thiếu Khanh vừa giơ tay liền phẩy phi kiếm trở về, không khác gì chuyện đem thái giám truyền chỉ trong nhân gian đánh một trận đuổi về.
Ở trong phàm nhân, nhẹ thì cả họ vui vẻ, nặng thì họa diệt cửu tộc.
Cho dù là đặt trong giới tu sĩ, dám bất kính với chưởng môn như thế, không bị thu thập một trận sao được?
Mà nghe Thiều Thừa nói, dường như không phải lần một lần hai, mà là tái phạm nhiều lần.
“Vèo!” Phi kiếm truyền tin lại lần nữa rơi xuống.
Lữ Thiếu Khanh vừa giơ tay, Thiều Thừa quát lớn, “Ngươi dám thử?” Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể giơ ngang tay ra đón lấy phi kiếm, “Thì tại ta quen tay rồi chứ sao?” “Ai, trước đây chưởng môn ngày ngày giục ta làm việc, ta sợ đó!” “Chưởng môn sư huynh, cái tốt không học, lại đi học thói xấu này, không được, lần sau ta nhất định phải kiến nghị hắn sửa đổi chút.” Thiều Thừa bụm mặt không muốn nói gì, Nhan Hồng Vũ ba người đã không biết nên nói sao cho phải.
Quả nhiên, thế giới của cao thủ không giống người thường.
Lữ Thiếu Khanh xem xong tin nhắn, không khỏi nhíu mày.
Thiều Thừa hỏi, “Có chuyện gì xảy ra?” Lữ Thiếu Khanh đưa tin cho Thiều Thừa, Thiều Thừa xem xong, cau mày, “Ma tộc? Bọn chúng tới đây làm gì?” Ma tộc?
Nhan Hồng Vũ ba người giật mình, liếc nhau xong, Mạnh Tiểu chắc nịch nói, “Ma tộc chắc chắn là muốn thừa nước đục thả câu.” “Các ngươi phải chuẩn bị tốt.” Nhan Hồng Vũ tự tin cười một tiếng, “Đám người ta mang tới lần này sẽ phát huy tác dụng thôi.” “Bất kể Ma tộc tới bao nhiêu người, Đông Minh chúng ta đều kiên quyết đứng về phía Lăng Tiêu phái.” Đang lo không có nơi để thể hiện, Ma tộc đã đưa tới cửa, thật là quá tốt rồi.
Quan hệ giữa Đông Minh và Ma tộc cũng chẳng tốt đẹp gì, trước đây Ma tộc xâm lấn Đông Châu, đôi bên đã sớm kết oán.
Trong vòng ba bốn trăm năm qua, đôi bên tuy không có xung đột quy mô lớn, nhưng những cuộc đụng độ quy mô nhỏ vẫn liên miên không dứt.
Lần này thù cũ hận mới có thể cùng nhau tính một lượt.
Trong mắt Nhan Hồng Vũ ba người, Ma tộc lần này đến đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tâm địa của Ma tộc ra sao, mọi người đều rõ như lòng bàn tay, vẫn muốn trở về Tổ Tinh thập tam châu, thèm thuồng nhỏ dãi những châu khác mà vẫn cứ lăm le.
Lữ Thiếu Khanh gãi gãi đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Quái vật Đọa Thần đã xuất thế, dấu chân của bọn chúng xuất hiện ở khắp thập tam châu.
Thập tam châu sớm muộn cũng bị luân hãm, Ma tộc nghĩ thừa cơ chiếm đoạt thập tam châu, sau đó cùng quái vật Đọa Thần liều mạng?
Nếu quả đúng như vậy, hắn phải tặng Mộc Vĩnh một lá cờ khen, trên đó viết: Người tốt!
Quan hệ của Lữ Thiếu Khanh với Ma tộc không quá tệ, nói đúng ra, hắn có thù oán với một vài kẻ như Mộc Vĩnh, chứ những người khác thì chung sống vẫn rất tốt.
Hơn nữa, hắn và Mộc Vĩnh đa phần là thù riêng, không đến lượt hắn đứng ra gánh đại thù giữa hai tộc.
Trong Ma tộc, hắn quen nhiều hơn là kẻ thù.
Dĩ nhiên, lần này Ma tộc xông tới để thừa nước đục thả câu thì cũng tính là có thù với hắn.
Đồ chó hoang Mộc Vĩnh, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Còn để cho người khác yên không?
Đã thế trước còn nói muốn làm hòa, giờ thấy Độn Giới ức hiếp ta, ngươi cũng muốn nhào vào góp vui à?
Càng nghĩ đến việc Mộc Vĩnh trước đây từng nhắm vào mình đủ kiểu, cơn giận trong lòng Lữ Thiếu Khanh càng bừng bừng.
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, sát khí đằng đằng, “Tốt lắm, đồ chó hoang Mộc Vĩnh, lần này ta nhất định phải giết chết ngươi cho bằng được.” Thiều Thừa lại khuyên nhủ, “Cẩn thận một chút, đừng manh động.” Nói giết chết Ma tộc Mộc Vĩnh, Thiều Thừa là giơ hai tay hai chân ủng hộ.
Trước kia đã bị Mộc Vĩnh tính kế, hố cả đám một vố đau điếng.
Món nợ này, Thiều Thừa nằm mơ cũng nhớ đến muốn đòi lại.
Lão sư phụ này của hắn không có nhiều bản lĩnh, nhưng đồ đệ có bản lĩnh.
Đồ đệ giết được Mộc Vĩnh cũng có thể giúp lão ta xả giận, cười ha hả ba ngày ba đêm.
Chẳng qua Mộc Vĩnh cũng chẳng phải loại thiện lương gì, gian xảo hèn hạ, Thiều Thừa không mong Lữ Thiếu Khanh nóng vội mà lại bị Mộc Vĩnh tính kế thêm lần nữa.
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, “Sư phụ, người yên tâm đi, chỉ là Mộc Vĩnh thôi, con đã không thèm để trong mắt nữa rồi.” “Trừ khi hắn có ô dù lớn, nếu không con chắc chắn giết chết hắn.” Hiện giờ hắn không sợ ai, chỉ kiêng kị những kẻ có ô dù lớn mà thôi.
Chỉ là Mộc Vĩnh, giết ngươi chẳng phải như trở bàn tay sao?
Thánh chủ thì thế nào?
Ngươi cũng chỉ là một Thánh chủ mới lên, nếu ngươi là Thánh chủ tiền nhiệm thì ta còn nể ngươi vài phần.
Lữ Thiếu Khanh đạp gió mà lên, “Đi, ta ngược lại muốn xem đám Ma tộc ăn gan hùm mật gấu đến đâu. . .” Nhan Hồng Vũ ba người liếc nhau, hiểu ý theo sát phía sau.
Mà tin tức Ma tộc đến cũng sớm lan truyền ra, vô số tu sĩ lại xôn xao.
“Ma tộc cũng tới góp vui à?” “Ma tộc muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng tới giúp Lữ Thiếu Khanh?” Có tu sĩ không kìm được la lên.
Vô số người lộ vẻ kinh hãi, nếu thật là như vậy, thì chẳng phải quá đáng sợ sao?
Chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh lại có sức hiệu triệu vô song như vậy.
Nhưng rất nhanh đã có người phản đối, bọn họ không thể nhìn nổi việc này xảy ra.
“Đùa gì vậy, Đông Minh nói muốn giúp Lữ Thiếu Khanh thì thôi, chứ Ma tộc dám?” “Bên Đông Minh là có rất nhiều người không thể vào được Độn Giới, nên bọn chúng muốn đối địch với Độn Giới.” “Còn Ma tộc thì sao? Ma tộc Yến Châu có rất nhiều người vào Độn Giới, bọn chúng dám đắc tội với Độn Giới sao?” “Chắc chắn là vậy rồi, Ma tộc không dám đắc tội Độn Giới, Ma tộc cũng phải dựa vào hơi thở của Độn Giới, Ma tộc tới đây, chắc chắn là để làm chỗ dựa cho hai vị sứ giả. . .” “Đúng, không sai, mâu thuẫn giữa Ma tộc và Lữ Thiếu Khanh ai ai cũng biết, không thể nào tới giúp Lữ Thiếu Khanh.” Rất nhiều tu sĩ không muốn thấy Lữ Thiếu Khanh tốt đẹp gì, trong lòng tràn đầy oán khí với Lữ Thiếu Khanh, thậm chí oán hận đến tận xương tủy.
Hiện giờ Ma tộc xuất hiện, trong lòng bọn họ tràn ngập mong chờ, mong Lữ Thiếu Khanh và Lăng Tiêu phái gặp xui xẻo.
Rất nhanh, ở phía nam Lăng Tiêu thành, một mảng mây đen kịt xuất hiện.
“Đến rồi, đến rồi. . . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận