Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3181: Mượn nhờ ngoại lực tính là gì anh hùng? (length: 6478)

Lữ Thiếu Khanh giận tím mặt, một con rồng lớn như vậy.
Ngươi mẹ nó ăn sạch hết, đến miếng nước canh cũng không chừa cho hắn.
Lữ Thiếu Khanh rút Mặc Quân kiếm ra, vung vẩy trước mặt Kế Ngôn, "Ta là kiếm tu, ta cũng là kiếm tu, thấy không?"
"Không có búa, ta không phải búa tu, kiếm ý ta cũng ăn được. . ."
"Ngươi không để lại chút nào cho ta, thời gian này còn sống sao?"
"Đồ cặn bã nam a. . . . ."
"Ngươi chờ đó, ta về nhất định mách sư phụ, để sư phụ sư nương đánh vào mông ngươi. . ."
"Ngươi tưởng rằng kiếm ý giống ngươi thì ăn là không sao à?"
"Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, dựa vào ngoại lực thì tính gì anh hùng?"
"Ngươi phải dựa vào thực lực của mình, từng bước đi lên, đừng nửa đường ăn đồ của người khác, coi chừng có độc, hạ độc chết ngươi đấy. . ."
"Mượn nhờ ngoại lực, ngươi còn muốn làm Tiên Đế? Nằm mơ đi!"
Kế Ngôn đợi đến khi Lữ Thiếu Khanh gào gần xong, hừ một tiếng, "Không nhờ ngoại lực? Nghe như ngươi làm được nhiều lắm ấy."
Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, giọng điệu đầy chính nghĩa, "Ta không phải anh hùng!"
"Ta không có ý định làm Tiên Đế!"
Tiên Đế thì có gì tốt?
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng.
Lữ Thiếu Khanh chẳng thèm Tiên Đế, chỉ cần Kế Ngôn làm Thượng Tiên đế là được rồi.
Có một sư huynh là Tiên Đế, hắn có thể nghênh ngang, chẳng sợ ai.
"Cho nên," Lữ Thiếu Khanh tiếp tục phun vào mặt Kế Ngôn, "Ngươi thấy kiếm ý của người khác lợi hại hơn ngươi thì chảy nước miếng đúng không?"
"Còn mẹ nó ăn một mình, vô sỉ, không biết xấu hổ. . ."
"Ngươi thay đổi rồi, đây không phải là ngươi trước kia, trước kia ngươi tuyệt đối không làm vậy, ngươi đã mất sơ tâm rồi."
"Uổng công ta một lòng thành ý nỗ lực, kết quả nhận lại là thế này, ngươi mẹ nó cút xéo cho ta, sau này đừng nói chuyện với ta. . . . ."
"Ông!"
Một đoàn sáng đột nhiên xuất hiện trong tay Kế Ngôn, ánh sáng lấp lánh, bề mặt nhẵn mịn, ở sâu bên trong còn có thể mơ hồ thấy một con Thần Long nhỏ đang bay lượn.
"Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh trợn tròn mắt, nhìn vào đoàn sáng trong tay Kế Ngôn.
"Kiếm ý!" Kế Ngôn thản nhiên nói.
Lữ Thiếu Khanh bước lại gần hai bước, nheo mắt, bắt đầu cười tủm tỉm, "Cho nên, ngươi không cần, định cho ta sao?"
Kế Ngôn không nói thừa, trực tiếp ném cho hắn, "Kiếm ý Thế Giới này có mấy phần nguồn gốc với ta, ta có thể hấp thụ nó, nhưng mà. . ."
Trong mắt Kế Ngôn không hề lưu luyến, với hắn, kiếm ý Thế Giới này rất mạnh, còn mạnh hơn kiếm ý của hắn.
Hắn có thể hấp thụ nó, để bản thân tiến thêm một bước.
Nhưng Kế Ngôn không có ý đó.
Hắn phải dựa vào thực lực của chính mình tiến bộ, dựa vào chính mình từng bước đi đến vị trí cao hơn.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng đón lấy đoàn sáng, cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong, mắt híp lại càng chặt.
"Hắc hắc. . ."
"Không tệ, không tệ," Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái với Kế Ngôn, "Thế này mới phải chứ."
"Ngươi là người tốt. . . . ."
Kế Ngôn tự động bỏ qua lời lảm nhảm của Lữ Thiếu Khanh, hỏi, "Ngươi định làm gì? Hấp thụ nó?"
Lữ Thiếu Khanh đương nhiên gật đầu, "Đương nhiên, không hấp thụ nó, chẳng lẽ để sinh sâu?"
"Ta sẽ không lãng phí. . . ."
"Ông!"
Đoàn sáng trong tay đột nhiên bộc phát ánh sáng, một cỗ khí tức bá đạo không thể hình dung khuếch tán.
Đồng thời trong tay Lữ Thiếu Khanh nhảy lên, như muốn phá không rời đi.
"Ốc nhật!" Mặt Lữ Thiếu Khanh đen lại.
Hắn đang nghĩ sẽ nuốt thanh kiếm ý này, ít nhiều cũng tiến bộ được một chút.
Không ngờ đồ quỷ này hình như đang kháng cự hắn.
Kế Ngôn cũng chú ý đến, nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh, "Chưa có được nó tán thành, mà nuốt vào, e rằng sẽ tự tìm phiền phức. . ."
Mã đức!
Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Rốt cuộc tên khốn nào để lại thứ này?"
"Một chút lễ phép cũng không có!"
Hắn trừng mắt Kế Ngôn, "Là kiếp trước của ngươi sao?"
"Cùng kiếm ý của ngươi có tám phần giống, là ngươi đúng không?"
"Đều là đồ khốn kiếp. . ."
Kiếm ý này vô cùng đáng sợ, phong mang bá đạo, đã đạt tới cực hạn.
Ít nhất cũng phải là cảnh giới Tiên Đế.
Mà Kế Ngôn lại có thể thôn phệ đề luyện ra, bảo không có quan hệ, Lữ Thiếu Khanh có chết cũng không tin.
Không có quan hệ, không đi cửa sau, Kế Ngôn có thể thuần phục nó sao?
Kế Ngôn vẫn câu nói đó, "Ta là ta, không có cái gì kiếp trước để nói."
"Giật gân à, chính ngươi còn không tin." Lữ Thiếu Khanh bĩu môi.
Còn đoàn sáng trong tay lại càng nhảy nhót dữ dội.
Ngoài khí bá đạo toát ra bên ngoài, khí tức phong mang cũng bắt đầu tràn ra.
Thần Long bên trong cũng há mồm gầm thét, giữa thiên địa mơ hồ truyền đến tiếng long ngâm.
Trong tay Lữ Thiếu Khanh, nó như một Tiểu Tinh Linh nghịch ngợm, không cam lòng bị giữ trong tay, muốn thoát ra.
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu cảm thấy tay mình đang cầm một quả cầu đầy gai, càng dùng sức thì càng đau.
Cảm nhận được đoàn sáng không phục, Lữ Thiếu Khanh khó chịu, dựa vào cái gì ngươi liếm Đại sư huynh ta mà không liếm ta?
Ta kém cỏi lắm sao?
Nói đùa!
Đã đến đây thì đừng nghĩ chạy.
Mỡ đến miệng, Lữ Thiếu Khanh đã muốn nuốt rồi.
Để nó đi, hắn chịu thiệt thì tính sao?
Bị đâm đến nỗi sư phụ cũng không nhận ra, mà không có chút bồi thường, thì sau này hắn sống sao?
Tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, điện đen trắng vèo một cái xuất hiện trong lòng bàn tay, bao bọc quả cầu ánh sáng lại.
Cảm giác đau nhức biến mất, Lữ Thiếu Khanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn ổn, không gây ra sóng gió gì.
Nghĩ một chút, tâm thần khẽ động, vèo một cái, quả cầu ánh sáng bị điện đen trắng mang vào thế giới của hắn.
Trong thế giới của hắn, hắn có thể áp chế cái quả cầu ánh sáng không nghe lời này tốt hơn.
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận một chút, quả cầu ánh sáng treo lơ lửng bên người trong thế giới của hắn, có điện đen trắng quấn quanh, nó lẳng lặng treo giữa không trung, như mặt trời vậy.
Còn về cách dùng quả cầu ánh sáng này thì trong lòng hắn cũng đã có ý tưởng.
Sau này đánh nhau, bất ngờ móc ra, nện vào đối phương.
Xử lý tốt quả cầu ánh sáng xong, Lữ Thiếu Khanh mới có tâm trạng đánh giá không gian này.
"Đây là cái quỷ gì vậy. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận