Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1420: “A” có phải câu cửa miệng của sư huynh muội các ngươi không?

Chương 1420: “A” có phải câu cửa miệng của sư huynh muội các ngươi không?Chương 1420: “A” có phải câu cửa miệng của sư huynh muội các ngươi không?
Cảm nhận được linh lực bành trướng bên trong, Lữ Thiếu Khanh mừng ra mặt.
Linh phù ngũ phẩm đấy, đem đi bán ít nhất cũng phải lấy trăm vạn linh thạch làm đơn vị.
Khoảng cách đến mục tiêu nhỏ hai cái rưỡi lại nhỏ hơn một tí rồi.
Thu lại linh phù ngũ phẩm xong, hắn lại cười tủm tỉm hỏi Cảnh Trường Hoành: "Cảnh công tử đúng không? Ngươi có còn linh phù lục phẩm không?"
"Có thì lấy ra đi, có thể hiến linh phù cho ta là cơ hội bao nhiêu người cầu còn không được đấy. Ta khuyên ngươi không biết tốt xấu."
Dừng một lát, hắn lại gật gật đầu với Công Tôn Khanh: "Phải không, Công Tôn công tử? Con người ấy mà, phải biết tiến biến thối mới sống lâu được."
Chỉ mấy câu nói đã trả lại hết những lời Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh nói với Tiêu Y.
Khiến cho da mặt Mị Phi, Cảnh Trường Hoành, Công Tôn Khanh nóng rẫy lên, hết sức khó coi, trong lòng cả ba người bùng lên lửa giận.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám đối xử với bọn họ như thế.
Cảnh Trường Hoành siết chặt nắm †ay, móng tay cắm sâu vào thịt, máu tươi chảy ra, cố nén lửa giận nói với Lữ Thiếu Khanh: "Trả linh phù cho tal"
"Không trả!" Không cần quy nghĩ, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp từ chối: "Cái thứ đồ bại gia nhà ngươi, đối phó với sư muội ngốc của ta còn phải dùng đến linh phù đắt giá thế à?"
"Đúng thật là thích ăn đòn mà. Tới đây, giao hết linh phù trong tay cho ta, ta giữ hộ ngươi."
Cảnh Trường Hoành muốn thổ huyết, cảm thấy mình lại bị thương nặng hơn.
Tên hỗn đản này từ đâu xuất hiện thế? Ghê tởm hết sức.
Công Tôn Khanh lạnh lùng hỏi: "Các ngươi là ai? Lần này chúng ta ra đây rèn luyện là theo ý của học viện, chúng ta không muốn gây chuyện."
"Mi gia không muốn để cho Mị cô nương gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn còn để Vệ lão đi theo hộ vệ nữa."
Mặc dù nhìn thì có vẻ nhượng bộ nhưng ý tứ uy hiếp âm thầm lại hết sức rõ ràng.
Đem học viện và Mị gia ra dọa người.
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu, hỏi Công Tôn Khanh: "Cô nàng này là đệ tử dòng chính của Mị gia sao? Nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ."
"Không sai." Nói ra thân phận của mình, Mị Phi lập tức dễ thở hơn, ngạo nghề giới thiệu: "Ta là đệ tử dòng chính của Mi gia, huynh trưởng của ta là Mị Càn”"
"Mị Càn? Là ai?" Lữ Thiếu Khanh ngơ ngác một lúc rồi mới nghiêm túc khiêm tốn thỉnh giáo: "Có thể giải thích một chút không? Nghe có vẻ như rất lợi hại."
"Hừ!" Thấy Lữ Thiếu Khanh như thế, Mị Phi càng tự tin hơn, dần dần khôi phục lại bộ dáng cao cao tại thượng lúc trước, hơi vênh mặt, kiêu ngạo giới thiệu về huynh trưởng của mình: "Huynh trưởng của ta là Mị Càn, vinh dự được xưng là đệ nhất thiên tài Trung Châu, không chỉ trong Mị gia ta, mà là tồn tại lợi hại nhất thế hệ trẻ tuổi ở Trung Châu."
"Ba muôi tuổi phá kỷ lục trở thành Nguyên Anh trẻ nhất, hiện tại đã là Nguyên Anh tầng chín, đang xung kích cảnh giới Hóa Thần, có hy vọng lần nữa phá được kỷ lục tiến vào Hóa Thần trước trăm tuổi."
"Mà huynh ấy lại là kiếm tu lợi hại nhất thế hệ trẻ tuổi ở Trung Châu, một thanh trường kiếm không ai có thể địch lại nổi."
Nhắc đến huynh trưởng của mình, Mị Phi tràn đầy kiêu ngạo.
Ngay cả Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh cũng có vẻ kính sợ. Trong lòng bọn họ, Mị Càn là một tòa núi lớn không thể vượt qua nổi, bọn họ không dám hó hé ý tưởng muốn khiêu chiến.
Mị Phi giới thiệu xong huynh trưởng của mình lại càng kiêu ngạo hơn.
Nàng ta dựng thẳng lỗ tai, chờ nghe Lữ Thiếu Khanh sợ hãi thán phục, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng chỉ được một chữ.
mẠp"
A?
Mị Phi tưởng mình nghe lầm, trợn to mắt nhìn chọc chọc Lữ Thiếu Khanh.
Gia hỏa này không nghe thấy gì à?
Lấy một tiếng "A" để trả lời là sao?
Có phải tiếng "A' này là câu cửa miệng của huynh muội các ngươi không?
Huynh trưởng ta lợi hại thế, trâu bò như thế, ngươi chỉ đáp lại một tiếng "A" thôi à?
Ngươi nói thêm vài chữ, sùng bái một chút có thể chết sao?
Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh nghe được tiếng "A" này cũng khó chịu muốn chết, rất muốn bĩu môi.
Thấy Lữ Thiếu Khanh thờ ơ với cái tên Mị Càn này, Công Tôn Khanh không nhịn được mà nói: "Các ngươi chưa từng nghe đến đại danh Mị công tử sao?"
Tiêu Y bĩu môi: "Trâu bò lắm sao?"
Ba mươi tuổi mới tiến vào Nguyên Anh, sao không chờ đến ba trăm tuổi luôn đi?
Ta mới hai mươi mấy tuổi đã tiến vào Nguyên Anh đây này, ta có kiêu ngạo. sao?
"Lại làm sao?" Mị Phi vừa hỏi lại một câu, nhưng chợt chú ý sang Tiêu Y. Cốt linh của Tiêu Y nổi bật như thế, vậy chắc hẳn nha đầu này còn tiến vào Nguyên Anh lớn hơn huynh trưởng của mình.
Mị Phi chỉ có thể cắn răng sửa lời: "Huynh trưởng ta hiện đang bế quan xung kích Hóa Thần, một khi thành công, huynh ấy sẽ là Hóa Thần!"
"AI" Lữ Thiếu Khanh lại trả lại một câu: "Thật lợi hại, trở về nhắn cho hắn ta một câu động viên cố lên giúp ta."
Lại là một tiếng "A', Mị Phi lại bị nghẹn đến mức không nói nên lời nữa. Giờ nàng ta mới nhớ trước mắt cũng có một Hóa Thần mà cốt linh còn trẻ hơn cả mình.
"Đúng rồi." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: "Mị gia nhà các ngươi còn có Hóa Thần nào khác không?"
Lữ Thiếu Khanh hỏi xong mới phản ứng lại được.
Không đúng, còn hỏi Hóa Thần cái rắm nữa.
Bây giờ hắn cũng đã là Hóa Thần rồi, còn sợ Hóa Thần cái rắm.
"Đúng rồi, nhà các ngươi có Luyện Hư kỳ không?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi, lại lần nữa khiêm tốn thỉnh giáo.
Công Tôn Khanh chú ý lời nói của Lữ Thiếu Khanh, cũng kịp phản ứng lại, lập tức đáp: "Đại trưởng lão của Mị gia là Luyện Hư kỳ."
"Ở Trung Châu, năm nhà ba phái đều có cao thủ Luyện Hư kỳ."
Em cái ngươi ấy, các ngươi nuôi nhiều cao thủ Luyện Hư thế làm gì?
Lữ Thiếu Khanh khơi hoảng.
Tính thử xem, mỗi nhà mỗi phái trong năm nhà ba phái có một Luyện Hư, vậy ở Trung Châu này có ít nhất tám tồn tại Luyện Hư kỳ.
Mà năm nhà ba phái đều có truyền thừa từ xa xưa, đều là thế lực lớn, chắc chắn cao thủ Luyện Hư kỳ chỉ có nhiều không có ít.
Nói không chừng còn có cả cao thủ Hợp Thể kỳ, thậm chí Đại Thừa kỳ cũng không phải không thể.
Thiên Đạo cứt chó làm cái gì thế?
Làm việc không có tí giới hạn nào sao?
Làm sao lại để cho Trung Châu có nhiều Luyện Hư kỳ thế?
Hẳn là ra sức bồi bổ cho bọn họ phải không?
Má ơi, Trung Châu quá nguy hiểm, rời khỏi nơ này rồi ta sẽ lập tức về Tề Châu, nhất định phải ở nhà chết dí trong Thiên Ngự phong, đánh chết cũng không xuống núi.
Càng nghĩ, trái tim Lữ Thiếu Khanh càng mệt mỏi.
Cuộc sống này sao mà khó sống thế. Chương 1421: Nhà các ngươi có Luyện Hư không?
Khi Kết Đan thì sợ Nguyên Anh, khi Nguyên Anh thì sợ Hóa Thần.
Hay rồi, giờ làm Hóa Thần rồi, trên dầu còn có Luyện Hư. Số khổ mà!
Lữ Thiếu Khanh u buồn phiền muộn, không biết làm sao sống qua được mấy ngày này.
Thấy Lữ Thiếu Khanh phản ứng như thế, Công Tôn Khanh tâm tư nhanh nhẹn liền nói: "Vị công tử này, lần này chỉ là hiểu lầm thôi."
"Tất cả mọi người đều không muốn xảy ra chuyện như vậy, không đánh không quen, giờ thì thôi cứ vậy đi, coi như mọi người kết giao bằng hữu, thế nào?" "Đến khi ấy, dù công tử đến Mị gia hay đến Công Tôn gia, cũng đều là khách quý."
"Không sai, không sai" Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: "Đúng là thế, ta là người cực kỳ yêu hòa bình. Ta vẫn luôn phản đối chém chém giết giết."
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy, sắc mặt Mị Phi, Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh lập tức trở nên dễ coi hơn rất nhiều, trong lòng lại âm thâm mơ hồ khinh thường hẳn.
Xem ra biết gia tộc bọn ta lợi hại vân phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi.
"Nếu đã vậy, chúng ta cáo từ trước, không quấy rầy ba vị nữa." Công Tôn Khanh muốn lập tức rời đi, không muốn đêm dài lắm mộng.
Vệ Nhâm bảo tiêu bọn họ mang theo cũng không phải đối thủ của ba người kia, đối mặt với Hóa Thần không rõ địch ta vẫn nên mau chóng rời đi mới thỏa dáng.
Mà Cảnh Trường Hoành lại sững sờ hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Xin hỏi đại danh công tử."
"Làm sao? Muốn biết tên ta rồi sau đó trả thù hả? Được, nói cho ngươi cũng không sao, ta tên Mộc Vinh."
Cảnh Trường Hoành vội cúi đầu, không dám để cho Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hận ý trong mắt mình.
Công Tôn Khanh lại chắp tay định rời đi, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại hỏi: "Chậm đã, ta còn một vấn đề nữa, bình thường cao thủ Luyện Hư của các ngươi có thường xuyên ra ngoài phơi nắng không?"
Khi biết cao thủ Luyện Hư kỳ rất ít khi ra ngoài, Lữ Thiếu Khanh hơi nhoẻn cười.
"Còn nữa, ta muốn hỏi thêm, chắc hẳn trên người các ngươi có mang đồ vật bảo mệnh gì chứ? Hoặc là nói, các ngươi chết ở bên ngoài, người nhà các ngươi có biết không?"
Lữ Thiếu Khanh cười rất hòa ái, giọng nói cũng rất ôn hòa, tựa như một vị công tử khiêm tốn dịu dàng, đối xử lễ độ với mọi người.
Nhưng bốn người Mị Phi có thể cảm nhận được rõ ràng trong lời nói của Lữ Thiếu Khanh có mang theo sát ý, trong lòng hoảng sợ.
Dù là Vệ Nhâm cũng cảm thấy trái †im mình đang nhảy lên kịch liệt.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, cả bốn người cảm giác như đang đối mặt với một con rồng độc ác, bất kỳ lúc nào cũng sẽ ngoác cái miệng đen như chậu máu nuốt chửng bọn họ.
Mị Phi sợ hãi, theo bản năng run lên, cố nén sự hoảng loạn mà thanh sấc câu lệ hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta... ta là đệ tử dòng chính của Mị gia, nếu... nếu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định các ngươi sẽ không trốn thoát được."
Cảnh Trường Hoành cũng tái mét, cảm nhận được hơi thở tử vong, hắn ta không nhịn được mà nuốt nước bọt liên tục.
Biểu hiện của Công Tôn Khanh tốt hơn Mị Phi, Cảnh Trường Hoành một chút: "Mộc công tử, ở Trung Châu chưa có ai giết người của năm nhà ba phái lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật."
"Năm nhà ba phái đều có thủ đoạn tìm được hung thủ."
"Một khi người của năm nhà ba phái bị giết, năm nhà ba phái nhất định sẽ dốc hết sức mạnh để báo thù."
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Thật phiền phức."
Hoàn toàn chính xác, đây cũng chính là chuyện mà Lữ Thiếu Khanh lo lắng.
Theo như suy nghĩ ban đầu của hắn thì nên xử lý luôn mấy người này là xong.
Nhưng năm nhà ba phái thân là địa đầu xà của Trung Châu, thực lực cường đại vượt xa tưởng tượng của hẳn, một phái Lăng Tiêu nho nhỏ không thể đối phó được.
So với năm nhà ba phái, phái Lăng Tiêu chỉ như nhà giàu nhất một tòa thành nhỏ so với nhà giàu nhất Đế Đô vậy, song phương không cùng một cấp độ.
Giết mấy người Mị Phi rất có thể sẽ kéo đến phiền phức lớn.
Dù sao thì Mị Phi cũng không phải đệ tử bình thường của Mị gia, mà là dòng chính, không dễ chơi.
Còn nữa, đến khi ấy Kế Ngôn và Tiêu Y còn phải tới học viện Trung Châu. Đây là học viện mà năm nhà ba phái liên hợp dựng nên, hắn cũng phải cân nhắc.
Cho nên, sau một hồi cân nhắc, Lữ Thiếu Khanh nói với bốn người Mị Phi: "Giao nhãn trữ vật ra."
Bốn người Mị Phi thất kinh. Gia hỏa này muốn làm gì? Ăn cướp sao?
"Mộc công tử, ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh không khách khí mà rống lên: "Bớt lải nhải đi, ta là người yêu hòa bình, không muốn giết người."
"Lần này các ngươi bắt nạt sư muội của ta, cho nên nhất định phải giáo huấn các ngươi một chút, đừng tưởng chúng †a dễ bắt nạt."
Không giết người thì cướp của đi.
Chắc không đến nỗi phái một cao thủ Luyện Hư kỳ đến tìm mình gây sự chứ nhỉ?
Nếu thế, hắn cũng nhận.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, cũng không đến nỗi bị một Nguyên Anh để ý cũng sợ muốn chết.
Đương nhiên bốn người Mị Phi không muốn giao nhẫn trữ vật ra rồi. Nói đùa, đồ của người nhà bọn họ còn ở trong đó.
Bốn người đều tỏ vẻ sống chết cũng không giao ra.
Giao nhẫn trữ vật ra, bọn họ còn lăn lộn được nữa sao?
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Tới, đánh cho bọn họ ngất xỉu giúp ta."
"Sao đệ không ra tay?" Kế Ngôn hỏi lại.
Lữ Thiếu Khanh cố ý lớn tiếng nói: "Ta chỉ là một Nguyên Anh nho nhỏ, không tiện đánh."
Tiêu Y lập tức hưng phấn lên. Nhị sư huynh lại muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ sao?
Vốn Kế Ngôn không muốn ra tay, hắn ta khinh thường bắt nạt Nguyên Anh nho nhỏ, nhưng bị Lữ Thiếu Khanh thúc giục, cuối cùng hắn ta vẫn ra tay.
Thân là Hóa Thần, hơn nữa còn là thiên tài, muốn đối phó với mấy Nguyên Anh thừa sức.
Dù bốn người Mị Phi liên thủ liều chết phản kháng cuối cùng cũng bị đánh cho thổ huyết hôn mê. "Hà hà, thế mới đúng chứ." Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay: "Lâu lắm rồi không làm chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận